Nghe thấy người chết, lão đánh cá vội vàng ngắt lời: “Phi phi phi, nói hươu nói vượn cái gì vậy? Nơi nào chết người, rõ ràng là chó chết! Hơn nữa, có phải do ăn lòng heo dưới nước kia mà chết hay không cũng chưa nói chính xác được, đại muội

tử, ngươi đừng có oan uổng người tốt! Nói không chừng là chó đen của ngươi ham ăn, ăn trúng thử không sạch sẽ gì đó!”

Nghe hắn nói như thế, Lý Nguyệt Nga nhất thời không biết nên nói tiếp như thế nào, cảm thấy hắn nói có lý lại cảm thấy hắn đang trốn tránh trách nhiệm, mạnh chó xác thật đê tiện nhưng giết chó cũng không phải chuyện hay ho gì.

Bất quá xưa nay Lý Nguyệt Nga không phải lả người càn quấy, ngưò’i ta đã nói như thế, nàng tự nhiên không tốt nắm hoài không buông, than mấy hơi, cuối cùng lại ôm chó đen chuẩn bị trỏ’ về.

Thấy nàng xoay người rời đi, lão đánh cá sửng sốt mấy hồi mới thong thả lại sức.

Nghĩ đến tính tình Lý Nguyệt Nga sẽ không vì một con chó là cùng hắn xé rách da mặt.

Tới tìm hắn bất quá chỉ là muốn hiểu rõ nguyên nhân chó đen chết mà thôi, cũng không có ác ý.

Vì thế lão đánh cá gọi lão phụ đã đi xa lại: “Muội tử! Ngươi chậm một chút!”

Lý Nguyệt Nga nức nở xoay người lại: “Còn có gì sao lão ca ca!”

“Không phải ngươi muốn biết nó chết như thế nào sao? Mổ bụng nó ra nhìn xem chẳng phải sẽ biết ngay à?”

Lý Nguyệt Nga nghe vậy kinh hãi, không khỏi lảo đảo hai bước, ôm chặt chú chó trong lòng ngực vài phần, vẻ mặt phòng bị nhìn lão đánh cá, lộ ra vẻ phẫn nộ hiếm có, chửi:

“Ngươi đúng là lão thất phu! Chỏ nhà ta chết đã đủ thảm, ngươi còn muốn ăn thịt nó sao?!”

Sáng sớm hôm sau, lúc Cao Dã

chuẩn bị xong xuôi, mặc trang phục bình thường ra nha môn, chuẩn bị đi tra xem Kỳ Sơn đi làm tạp dịch cho nhà phú hào nào.

Sau đó sẽ đi làng chài nhỏ nhìn xem mẹ con A Hương đã về nhà chưa.

Lúc đi ra một phụ nhân già nua bên cạnh đầu sư tử đá nha môn đã hấp dẫn sự chú ý của hắn.

Phụ nhân bọc quần áo kín mít, dựa vào sư tử đá ngủ rất sâu, tựa hồ là đã ngủ ở đây một đêm rồi.

Cao Dã chậm rãi đi qua, vỗ vỗ bả vai nàng: “Đại nương! Đại nương! Tỉnh tỉnh!”

Lão phụ nhân nghe thấy người kêu

liền giật mình ngồi thẳng thân mình, mờ mịt nhìn Cao Dã vài lần, sau giống như mới nhớ mình đang ở đâu, vội vàng hoang mang rối loạn lấy ra một bao đồ vật từ trong lòng ngực, tiến lên khẩn trương bất an nói:

“Quan….

.

Quan gia! Ta….

.

Này……

Ta là thôn dân làng chài nhỏ…

Này….

.

Đây là đồ vật tìm được trong

bụng Đại Hắc của ta.

Nó quá quý trọng, ta không biết phải xử lý như thế nào, sợ tới mức đứng ngồi không yên liền suốt đêm chạy tới đây.

Nhưng vị quan gia kia bảo ta chờ đến khi nha môn bắt đầu làm việc rồi hẳn quay lại.

Cao Dã thấy phụ nhân nói một tràng

như lọt vào trong sương mù nhưng vẫn tiếp nhận bao đồ vật “Quý trọng” kia từ trong tay run run rẩy rẩy của phụ nhân.

Vừa mở ra liền thấy một câu trâm chế tạo bằng vàng ròng, không nói tài chất, chỉ riêng là hình thức trâm hoa cũng tuyệt đối là tay nghề phi phàm, là thứ mà người thường không thể có được, chỉ nhìn thôi cũng đã là điều si tâm vọng tưởng rồi.

Hiểu được vì sao phụ nhân lại chờ ở cửa nha môn, Cao Dã nâng nàng dậy: “Đại nương, ngươi nói tim được trong bụng Đại Hắc sao?”

‘Đại Hắc

Là chó của nhà ta, hôm

qua ăn lòng heo của lão đánh cá thì chết, ta muốn biết vì sao nó chết, do dự đã lâu cuối cùng cũng quyết định mổ bụng ra nhìn xem, mới phát hiện thứ này.

Cao Dã vừa nghe phụ nhân nói chuyện, vừa cẩn thận ngắm nghía trâm đầu nhưng nhìn nhìn nghe nghe một chập, khuôn mặt vốn dĩ đang thấy hơi thú vị bỗng nhiên hiện lên một vẻ kinh ngạc cùng giật mình.

“Ngươi nói lão đánh cá chính là lão râu hoa râm, trên mặt có sẹo đúng không?”

Phía sau công đường phủ nha.

.