Không bao lâu, gã sai vặt dẫn năm nữ tử mập ốm cao thấp lục tục vào nhà, xếp thành hàng đứng trước mặt Vinh Lệ.

Quét mắt qua một cái mới phát giác nhân số không đúng, Vinh Lệ có chút không vui nói: “Ta nhớ rõ còn có nha đầu cả người gầy nhỏ bọc áo choàng đen mà, sao giờ không thấy nữa?”

“Vinh quản gia, nha đầu kia không phải tới trong phủ làm công!”

Gã sai vặt kéo kéo khóe miệng chỉ hướng phụ nhân có dáng người cao

gây phong vận thay quân áo trong phủ xong càng trở nên đẹp hơn:

“Người này mới đúng! Thân thể tiểu nha đầu kia không tốt, không thể rời khỏi sự chăm sóc của mẹ cho nên ngài phá lệ đưa hai mẹ con vào phủ, ngài không nhớ rõ sao?”

Vinh Lệ nhẹ nhàng nga một tiếng tựa hồ có chút ấn tượng, lại tưởng tượng thô sơ giản lược một phen, liền nhớ

lại—-mắt thấy phụ nhân mỹ lệ xem

ra cũng lanh lợi, lại là người câm còn mang theo đứa con gái bệnh nặng, thực sự “Đáng thương” liền phá lệ thu vào phủ, tính toán an bài làm chút việc vẩy nước quét nhà.

“Ngươi, tên gọi là gì? Hôm nay là ngày đầu tiên bắt đầu làm việc sao?” Thu hồi một ít ý tưởng dâm loạn trong đầu, Vinh Lệ ngưỡng cằm hỏi.

Một bên, gã sai vặt nói tiếp đáp:

“Bẩm, nàng gọi là A Hương, hôm nay là ngày thứ nhất bắt đầu làm việc.

“Được rồi, đại phu nhân nháo muốn về nhà mẹ đẻ, ngươi bảo hai mẹ con nàng mau chóng dọn dẹp một chút, tức khắc xuất phát đi theo.

Ngày mười hai tháng chín, trời không

chút ánh sáng, Cao Dã một mình tới làng chài nhỏ.

Ngày hôm trước chịu kinh hách, chật vật mất mặt chạy ra làng chài nhỏ, hắn vẫn luôn canh cánh trong lòng.

Sau khi hoảng hốt hai ngày, đêm không thể ngủ, trằn trọc suy nghĩ mãi, hắn cuối cùng cũng quyết định đến tìm hiểu cho rõ.

Chỉ là trước khi tới làng chài nhỏ, hắn suốt đêm tìm đạo sĩ cầu mấy tấm linh phù đuổi quỷ trừ tà, tính toán nếu quả thật có dị thường thì thừa cơ diệt trừ ác quỷ kia.

Nhưng hắn không kịp đi đến nhà

tranh của A Hương Tuế Hòa đã thấy có người gõ vang cửa phòng cũ nát nhà nàng.

Cùng với tiếng thùng thùng không ngừng vang lên, còn có một thanh âm khàn khàn nôn nóng lại ẩn chứa oán giận:

“A Hương nương! A Hương nương! Ngươi mở cửa đi!”

Nhưng mà bất luận người nọ kêu như thế nào, bên trong cũng không có chút động tĩnh nào truyền ra.

Cao Dã hồ nghi cất bước đến gần.

Người nọ không hề cảm giác được,

lại kêu tiếp nhưng cũng không có tiếng đáp lại, rốt cuộc thay đổi thành giọng điệu cầu xin nói: “A Hương, ngươi nghe ta nói, Gia Sơn hắn bị thương sắp chết, ngươi cùng ta đi gặp hắn đi!”

Ta biết, Gia Sơn đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với ngươi, nhưng hôm nay hắn sắp không được rồi, ngươi đi gặp hắn một lần đi! Coi như ta Kỳ Thành cầu ngươi!”

Cao Dã gần thêm tí nữa, số lần tới làng chài nhỏ tương đối nhiều càng từng kỹ càng tỉ mỉ tìm hiểu hoàn cảnh của mẹ con A Hương.

Nghe tới hai chữ “Kỳ Thành”, hắn liền

có chút ấn tượng với người này cùng với vị bị thương nặng muốn chết “Gia sơn” kia.

.