Mượn cớ đi toilet, cuối cùng Bạch Tuyết cũng sớm thoát khỏi nơi lạnh lẽo của buổi yến tiệc kia.

Giữa lúc cô chuẩn bị trở về gặp Nhiếp Phong trong buổi tiệc thì tình cờ nhìn thấy một nam một nữ đứng thân mật trước cửa thật lâu.

Bình thường đụng với phải tình huống này, cô sẽ làm như không nhìn thấy, cúi đầu lướt qua hoặc là trốn ở một góc, đợi người ta thân thiết xong rồi mình sẽ đi qua nhưng lúc này Bạch Tuyết thấy người phụ nữ đang đứng đến vai người đàn ông kia trông rất quen, hình như mình đã gặp ở đâu đó rồi.

“Không nỡ xa anh sao?" Người đàn ông trung niên chỉ chừng hơn ba mươi tuổi nhưng trông thật sự già hơn so với người phụ nữ kia. 

"Cũng vì anh quá bận rộn nên chúng ta không thể gặp nhau thường xuyên được, người ta cũng nhớ đến anh mà." Người phụ nữ cong môi làm nũng nói.

Thật buồn nôn muốn chết! Nếu cô học được cách làm nũng từ người phụ nữ này cũng thật tốt rồi. 

Bạch Tuyết tự chế giễu mình, cười cười đứng cách đó năm, sáu bước cũng làm bộ nhìn bảng hướng dẫn giới thiệu khách quý có mặt trong buổi tiệc.

Rốt cuộc hai người kia hình như cũng cảm thấy ngại ngùng, tách thân thể mình ra khỏi nhau nhưng ánh mắt vẫn nhìn đắm đuối vào đối phương. 

Người đàn ông dứt khoát xoay người bước vào phòng tiệc còn người phụ nữ lại cắn môi, không cam lòng trừng mắt nhìn vào cửa chính phòng tiệc sang trong hào hoa kia.

Cô ấy không được vào đó sao? Người phụ nữ tức giận giậm chân, xoay người muốn bước đi. 

Cuối cùng cũng xong, trong lòng Bạch Tuyết âm thầm thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị trở về phòng tiệc.

"Uida!" Trong lòng người phụ nữ kia cảm thấy bức bối, cô vô tình đụng vào người Bạch Tuyết, sau đó cả hai người đều hét lên kinh ngạc.

Bạch Tuyết che ngực lui lại hai bước, nhíu mày ngẩng đầu lên nhìn người phụ nữ kia.

"Hoa... Hoa Nhị... Nhị?" Bạch Tuyết nhìn thấy rõ khuôn mặt và hình dáng của người phụ nữ kia thì trợn mắt đầy ngạc nhiên.

Người phụ nữ đang đứng trước mặt cô có hình dáng thon gọn, khuôn mặt xinh đẹp mỹ miều không phải là nữ tiếp viên hàng không Hoa Nhị Nhị - bạn gái của thanh mai trúc mã cô sao?

Đang muốn nổi giận với đối phương thì Hoa Nhị Nhị chợt nghe có người kêu tên mình. Trong lòng cô chấn động, quan sát tỉ mỉ người phụ nữ đang chưng diện bộ lễ phục quý giá bằng lụa tơ tằm, đột nhiên tâm tư cô tâm trầm như rơi xuống đáy vực.

Bạch Tuyết buông tay, nhanh chân đi đến trước mặt Hoa Nhị Nhị, lại nhìn cửa phòng tiệc lớn kia, ánh mắt sắc bén hỏi: "Người đàn ông kia là ai?"

Sao Hoa Nhị Nhị lại thân mật với người đàn ông kia như vậy? Không phải nói cô ta và Tư Hoài Dương đã giảng hoà rồi sao?

Hoa Nhị Nhị cũng không ngờ thế giới lại nhỏ như thế này, sao cô lại xui xẻo đến nỗi đụng phải Bạch Tuyết ngay cửa phòng khách sạn chứ?

"À... Mắc mớ gì đến cô, tránh ra.” Ánh mắt Hoa Nhị Nhị hoảng loạn, giọng nói như không còn sức lực, đưa tay đẩy Bạch Tuyết ra chuẩn bị rời khỏi đây.

"Cô đứng lại!" Bạch Tuyết xoay người kéo tay Hoa Nhị Nhị, dùng sức kéo cô trở về.

"A! Cô làm gì vậy?" Dáng dấp Hoa Nhị Nhị cao gầy, thêm vào đó Bạch Tuyết lại  dùng hết sức lôi kéo, suýt chút nữa kéo cô té ngã ngồi dưới đất.

Bạch Tuyết đang bị lửa giận thiêu cháy trong lòng, cô vì Tư Hoài Dương mà cảm thấy đau lòng.

"Không phải cô và Hoài Dương đã làm hoà rồi sao? Cô và người đàn ông kia làm gì trong khách sạn này thế?" Bạch Tuyết nghiến răng nghiến lợi hỏi.

Hoa Nhị Nhị tức giận cố dùng hết sức thoát khỏi tay Bạch Tuyết nhưng vẫn không sao bì được sức mạnh của Bạch Tuyết lúc này. 

Mà lúc này, Bạch Tuyết như đang cảm thấy người bị phản bội chính là mình.

Hoa Nhị Nhị thấy không thể cắt đuôi được Bạch Tuyết, lại bị cô ta phát hiện mình và người đàn ông thuê khách sạn thì cũng dứt khoát thẳng thắn không che giấu.

"Cô có thể mờ ám với Tư Hoài Dương thì tại sao tôi lại không thể?" Hoa Nhị Nhị chế giễu nói: "Không sai, tôi và người đàn ông đã, qua lại hơn nửa tháng nay rồi. Tôi chưa kết hôn thì cũng không có gì ràng buộc, cũng không cần phải chịu trách nhiệm gì với Tư Hoài Dương cả. "

Bạch Tuyết tức giận đến nỗi muốn tát cho Hoa Nhị Nhị một bạt tai. Chân đạp hai thuyền (ý nói vụng trộm sau lưng người yêu mình) còn dũng cảm thừa nhận và có ý mỉa mai người khác đấy chứ.

Buông tay xuống, Bạch Tuyết lạnh giọng nói: "Tôi đã từng giải thích rất nhiều lần, tôi và Tư Hoài Dương chỉ là bạn bè chơi thân từ nhỏ, hơn nữa tôi đã đính hôn, chẳng mấy chốc sẽ kết hôn. Tại sao cô vẫn không tin? Nếu cô không yêu Tư Hoài Dương sao lại chấp nhận giảng hòa với cậu ấy? Rồi sau đó lén lút bên ngoài cùng với người đàn ông khác như vậy?"

Hoa Nhị Nhị lạnh lùng phát ra một tiếng nhìn về phía nơi khác "Tôi đã sớm không còn hy vọng gì đối với đối với Tư Hoài Dương nữa. anh ấy như đứa trẻ con, gặp khó khăn thì lui vào góc phòng trốn tránh. Có câu “nam sợ vào sai hành, nữ sợ gả sai lang” (ý là đàn ông sợ đi sai đường còn phụ nữ sợ gả lầm chồng). Tôi không muốn dỗ dành chồng mình như một người mẹ vẫn dỗ đứa con của mình. chẳng phải vì cô và chồng chưa cưới của cô van xin nên tôi mới hòa hợp với anh ta ngay vào lúc anh ta gặp khó khăn nhất hay sao? Đáng lẽ ra cô nên cảm ơn tôi mới đúng."

"A!" Bạch Tuyết quả thực không thể nói gì ngay lúc này.

Dĩ nhiên Hoa Nhị Nhị có thể nói tới như vậy thì cô ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi.

"Cô lo chuyện của của mình đi." Hoa Nhị Nhị vuốt một lọn tóc, mắt nhìn Bạch Tuyết, nói: "Nếu cô muốn nhìn thấy Tư Hoài Dương suy sụp thì tôi cũng không cản cô. Cô cứ việc kể cho cậu ta nghe những gì cô thấy là được. Khôg phải các người là đôi thanh mai trúc mã sao? Thật buồn nôn."

Bạch Tuyết ngẩng đầu lên cắn môi trừng mắt nhìn Hoa Nhị Nhị.

"Đừng nhìn tôi như vậy." Hoa Nhị Nhị thấy Bạch Tuyết tức đến nỗi nói không ra lời, biết mình chiếm thế thượng phong, càng đắc ý nói: "Yên tâm đi, tôi biết cách xử lý việc của chính mình, sẽ không để Tư Hoài Dương phát hiện. Bởi vì... không phải anh ấy rất đơn giản sao?"

Mang theo tia đắc ý lại cười đến phóng đãng, Hoa Nhị Nhị đạp mạnh giày cao gót, lắc thân thể ra khỏi khách sạn.

Cô nên đuổi theo tóm chặt Hoa Nhị Nhị, mắng to rằng cô là người đàn bà không biết xấu hổ.

Mỗi lời nói của Hoa Nhị Nhị như kim thép đâm vào lòng Bạch Tuyết vậy.