Ở sảnh chính của căn biệt thự có bốn con người đang ngồi nhìn nhau, không khí vô cùng căng cẳng.

"Hai người đã tính kế bọn tôi khi nào?" Đan ngón tay vào nhau, vẻ mặt Minh Huy vô cùng nguy hiểm.

"Là hôm qua"

Mặc Hàn khoanh tay trước ngực, nghênh ngang trả lời như không có gì. Vẻ mặt cũng không bộc lộ gì nhiều. Bầu không khí trong phòng đột ngột thành âm độ C, lại càng trở nên ngột ngạt hơn, Hinh Nhi khoác tay lên vai Nhã Kỳ, cười lấy lệ.

"Biết tính kế hai người là sai nhưng mà đây cũng chỉ muốn tốt cho bạn thôi à, tin mình đi"

Hinh Nhi cười cười nói nói trong khi cô bạn đang cố ý không thèm để tâm đến cô, dù thế cô vẫn chẳng để tâm. Lại tiếp tục ghé sát vào tai Nhã Kỳ, thì thầm to nhỏ.

"Hôm qua hai người chắc mãnh liệt lắm hả?" Cô cười khúc khích làm Nhã Kỳ thoáng đỏ mặt, liền lên tiếng phản bác.

"Còn không phải nhờ ơn phước bạn ban cho à?"

"Ôi dào, thôi thôi. Gạo đã nấu thành cơm, hai người cũng nên dọn về ở với nhau đi. Khổ lắm, cứ ngại mãi"

Hinh Nhi cầm lấy tay Nhã Kỳ đặt lên tay anh, sao cho tay họ đan lấy nhau. Vừa cười vừa liếc mắt đầy ẩn ý về hướng Minh Huy.

"Các người có dự định gì không?"

"Chắc là sẽ dọn về ở chung một thời gian" anh nghĩ ngợi một lát, quay sang Nhã Kỳ "Em chịu không?"

Cô ấy ngại ngùng gật đầu, hai tay nắm chặt chân váy.

Hinh Nhi cười không ngớt, xem ra kế hoạch lại thành công mĩ mãn dù có bị trách. Cô như thần cupid kết duyên cho hai người họ, cũng xem như làm phước lành đi. Riêng chỉ có Mặc Hàn, buồn cũng chẳng buồn mà vui cũng chẳng vui, hắn vẫn giữ riêng nét đặc trưng 'tảng băng' thưởng thức tách trà nóng, tay cứ ôm lấy eo cô ghì chặt bên cạnh.

"Mặc Hàn, sao mấy nay không thấy Chí Dương đâu ?"

Nghe anh hỏi, Mặc Hàn mới từ từ bỏ ly trà xuống, bình thản trả lời.

"Đi làm việc cho tôi"

Tiêu Minh Huy gật nhẹ đầu, dù có muốn hỏi hắn sai Chí Dương đi đâu thì hắn cũng không trả lời, chỉ tốn công vô ích.

"Hinh Nhi này, sao mình không nghe cậu nói gì về xông ty ở bên nước ngoài thế ?"

"À, chuyện công ty bên đó mình giao lại chức cho người khác rồi, nhưng mình vẫn là chủ của công ty đó, mọi quyết định cuối cùng đều do mình đưa ra, cậu không cần lo"

"Chỉ lo cho cậu, mình không muốn con nuôi của mình sinh ra không khỏe mạnh, còn nữa..." ghé sát vào tai cô "Đừng vận động mạnh quá, dù gì cũng đang mang thai"

"Cậu thật là..."

"Ha ha"

Hinh Nhi đỏ mặt tới không thể nói nên lời, quay mặt sang nơi khác hờn dỗi. Thời gian cứ dần trôi qua lúc nào không hay, thoáng chốc đã tới trưa, cô cùng Nhã Kỳ xuống bếp trổ tài nấu ăn nhưng lại bị Minh Huy và hắn ngăn cản, đòi đích thân xuống tự nấu, không cho phép từ chối. Làm cũng không được làm, vậy chi bằng ngồi hưởng thụ cuộc sống thôi.

Ngoài phòng khách, hai người phụ nữ vừa ăn bánh vừa uống trà, mắt không ngừng nhìn vào ti vi, thoải mái mà chẳng cần nghĩ ngợi gì. Còn ở dưới bếp, một mớ lộn xộn được bày ra. Dường như hai người này không hợp nhau về mặt kinh doanh, nhưng lại cùng chung về mặt kinh nghiệm không biết nấu nướng.

"Phải bỏ trứng vào chiên trước mới đúng"

"Ai nói, bỏ cả quả trứng vào chảo chiên mới đúng"

"Bỏ cả cọng rau vào đi, ngắt làm gì"

"Ngắt lá bỏ cọng chứ"

"Bỏ nước mắm vào đi"

"Đồ kho thì phải bỏ tiêu vào!!!"

Hai người họ tranh cãi lớn tiếng đến nổi dù đã đóng cửa bếp nhưng ngoài phòng khách cũng nghe thấy. Nhã Kỳ và cô đã sớm đoán được kết quả sẽ như thế, nhưng hai người họ cứ cố chấp, có nói cũng không được, chi bằng cứ để họ tự trải nghiệm mới sợ được.

Cạch!

Cánh cửa được mở ra, trước mắt Nhã Kỳ và Hinh Nhi là một khung cảnh vô cùng ngại ngùng, đáng để suy ngẫm lại giới tính của hai người đàn ông kia.

Tiêu Minh Huy đang đè hắn nằm xuống đất, trên tay lại còn đang cầm kẹp gắp. Đổi lại, Mặc Hàn nằm im dưới đất, không phản kháng, khuôn mặt cũng ửng đỏ, tình tứ đến nỗi ai khác cũng phải hiểu nhầm. Dưới đất vung vãi rau củ bị dập nát, đồ ăn ở trên bếp nấu đến tràn ra ngoài. Không còn gì để diễn tả được cái cảnh tượng kinh khủng này.

"Hai người..." Nhã Kỳ ngạc nhiên khi thấy cảnh tượng này, cũng không biết nói gì hơn. Cô ấy đang cố nuốt ngược cơn buồn cười vào trong, ngoài mặt thì vờ như không biết gì nhưng trong lòng lại đang cười gian.

"Hai người...tiếp tục đi...ha ha.. bọn em ra ngoài, làm phiền rồi"

Hinh Nhi gãi đầu, nín cười. Trước khi đóng cửa lại, cô còn nghe được tiếng gọi với theo của hắn và anh.

"Hinh Nhi, không phải như em nghĩ đâu, nghe anh giải thích đi"

"Nhã Kỳ, đợi anh với"

"Tên điên này, cút ra coi. Biến thái"

"Cậu cũng khác gì tôi, tránh xa tôi ra"

[.....]

Bên ngoài phòng khách, hai con người kia cười lăn cười bò, miệng nói không ngớt.

"Thấy gì chưa, kiểu này chúng ta sắp mất chồng rồi, ha ha"

Hinh Nhi quệt đi nước mắt ở khéo mi, cười đến chảy nước mắt.

"Mình chịu rồi đó"