"Muốn thu hút khách du lịch phải có điểm gì đó đặc biệt của khu nghỉ dưỡng, gần biển là điểm mạnh duy nhất của chúng ta, nhưng trên thực tế đó không phải điểm thu hút duy nhất. Chúng ta có thể trồng thêm cây xanh, hoa rải trên khắp đường đi và trong khu vườn. Việc trồng cây xanh tạo bóng mát và giúp cho du khách thoải mái, cũng cần có những ghế đá. Còn về khách sạn và đường đi, ngay từ đầu đã tính cái đó. Cứ theo qui ước mà xây dựng theo đúng những gì đã thỏa thuận. Mọi người có ai không tán thành ý kiến của tôi không?"

Cả khán phòng im bặt, chỉ nghe được tiếng quạt trần, không gian trong căn phòng như bị bóp nghẽn, dù có đưa ra ý kiến của riêng mình, cũng bị ý kiến của cô đánh bại, họ biết cô tuổi trẻ tài cao nên đánh cược một lần. Trong lòng ai nấy đều ngầm thuận theo ý cô, một người lại đưa ra ý kiến.

"Nhưng phải cần rất nhiều chi phí, Tô thị không thể có số tiền lớn như vậy. Vậy phải làm sao ?"

"Việc chi phí mọi người đừng lo, tôi tự có cách để chi trả được"

Hinh Nhi nhếch môi cười, còn ai nhiều tiền bằng chồng cô chứ. Muốn gì được nấy, muốn tiền liền có tiền. Có một biển tiền bên người không sợ xài hết, cảm giác thật sự sung sướng mà!

"Tô tổng, dự án này theo kế hoạch sẽ hoàn thành trong vòng 1 năm nửa"

Thư kí Diệp đưa hồ sơ khu nghỉ dưỡng cho cô, lại đi phát một số giấy tờ cho tất cả mọi người.

"Được, càng sớm càng tốt"

[........]

Cuộc họp kết thúc, Hinh Nhi vào phòng làm việc của mình. Vừa mở cửa, cô đã thấy một bó hoa hồng xanh đặt trên bàn, cô thấy kì lạ nên đi hỏi thư kí Diệp.

"Bó hoa này...?"

Hinh Nhi chỉ tay vào bó hoa.

"À, lúc nãy có một nhân viên giao hàng đến và đưa cho tôi, bảo có người gửi cho Tô tổng"

"Tôi biết rồi, chị ra ngoài đi"

Thư kí Diệp cúi đầu chào rồi đi thẳng ra cửa, đóng cửa phòng.

Hinh Nhi cầm bó hoa lên, nhìn kĩ một lượt, ai lại có thể tặng hoa cho cô được chứ. Người biết cô thích hoa hồng xanh chẳng có mấy ai, batn bè hoặc bạn thân mà thôi. Bỗng cô thấy một tờ giấy nhỏ trong bó hoa, tính tò mò trỗi dậy, liền lấy ra xem thử.

Trong đó chỉ ghi vỏn vẹn 3 chữ "Anh yêu em"

Hinh Nhi như không tin vào mắt mình, mở to mắt để xem kĩ. Đọc đi đọc lại cũng chỉ có 3 chữ đó. Đúng là Vũ Mặc Hàn, tặng hoa cũng theo phong cách bá đạo như thế.

TING!

Đang ngẩn người thì tiếng chuông điện thoại vang lên, có tin nhắn. Hinh Nhi mở hộp thư ra xem, là hắn nhắn cho cô. Nội dung như sau:

Trưa nay đi ăn trưa cùng anh. Anh đợi em ở gần công ty. Đừng để anh chờ lâu! Hậu quả em tự chịu

Bức thư cũng bá đạo như hắn vậy, khiến người ta tức chết mà. Nhưng Mặc Hàn rất hiểu ý cô, mặc dù cô không nói hắn cũng biết cô không muốn để mọi người trong công ty chú ý đến nên chỉ chờ ở ven đường gần công ty, nếu hắn đứng trước công ty có lẽ cô sẽ khó thoát khỏi và những ngày sau sẽ bị đám 'fan cuồng' chú ý đến.

Nhìn lên đồng hồ, chỉ mới hơn 9 giờ. Hinh Nhi tìm bình hoa cắm hết hoa vào trong bình, cẩn thận tỉa từng nhánh lá bị héo úa, cắm hoa đối với cô như một nghệ thuật, người cắm phải hết sức chú tâm thì mới có thể tạo ra một bình hoa kiệt tác. Sau khi đã làm xong, lại để bình hoa lên bàn làm việc. Vừa làm vừa ngắm hoa lại là thứ khiến cho cô thư giãn không quá căng thẳng khi làm việc.

[.............]

Nhà Hàng Hither

"Trùng hợp vậy, hai người cũng đi ăn ở đây à?"

Tiêu Minh Huy cùng bạn đến ăn trưa, trùng hợp thấy Hinh Nhi và Mặc hàn đang ngồi ăn cơm chung, không ngại ngần mà đi lại ngồi cùng bàn với họ. Tiêu Minh Huy lựa ngay chỗ ngồi kế bên cô, liền bị Mặc Hàn chen vào, đuổi anh ra. Minh Huy nhíu mày, ấm ức trong lòng, phồng má chuyển sang ngồi ghế đối diện.

"Anh cũng tới đây ăn sao?"

Hinh Nhi gắp miếng thịt bò trong dĩa đưa lên miệng, thịt chưa vào tới miệng đã bị hắn cướp lấy.

"Thuận tiện ngang qua nên vào ăn thôi, sẵn có chuyện muốn nói với e đây. Chuyện bán nhà đã tìm được người mua rồi. Là cô ấy"

Minh Huy vừa nói vừa hướng tay về người đứng sau lưng. Cô và hắn nhìn theo hướng tay của anh, thấy một cô gái trẻ trung, ăn mặc theo phong cách hiện đại. Hinh Nhi nhìn sơ đã có chút quen quen, cô nhìn kĩ lại một lần nữa, ngạc nhiên kêu lên.

"Lý Nhã Kỳ, là bạn sao ?"

Nhã Kỳ cười tinh nghịch, không uổng công cô ấy ngồi máy bay suốt 5 tiếng để đến tìm cô, nghe Hinh Nhi bán căn nhà của Tô gia thì Nhã Kỳ liền nói với ba của mình rằng muốn mua căn nhà đó. Mặc dù căn nhà ấy không liên quan đến Nhã Kỳ nhưng cô ấy muốn mua nó, bố trí căn nhà cũng rất đẹp, rất thích hợp với Nhã Kỳ đồng thời cũng giúp cho Hinh Nhi mỗi khi cần sẽ đến thuận lợi.

"Hinh Nhi, lâu rồi không gặp"

"Hai người quen nhau sao?"

Tiêu Gia Minh ngạc nhiên.