Tối đó, hắn vì tức giận mà uống say. Hinh Thư liền nắm bắt lấy cơ hội dìu hắn về phòng khách sạn đã thuê từ trước, Mặc Hàn say tới không phân biệt trắng đen, liền để ả dụ dỗ. Giờ đây chẳng ai có thể ngăn cản nổi người phụ nữ này.

Hinh Thư đặt hắn nằm ngay ngắn trên giường, lấy trong giỏ xách ra một bộ đồ ngủ rất ngắn bằng lụa mỏng, sau khi mặc vào, ả ta động tay vào Mặc Hàn. Cởi từng nút áo trên người hắn, khi khuya áo được mở ra hoàn toàn là lúc cơ thể cường tráng màu đồng hiện lên trước mắt Hinh Thư, tiếp tục tháo thắt lưng, rồi tới nút quần. Khi chuẩn bị cởi bỏ chiếc quần trên người hắn liền bị hắn gạt tay ra, ả có làm thế nào cũng không thể cởi bỏ được quần của hắn.

Trong men say, hắn tưởng Hinh Thư là Hinh Nhi, liền kéo ả hôn một cách cuồng nhiệt, như muốn sâu xé bờ môi ấy ra, mãi khi chìm đắm vào nụ hôn ấy, men say dần dần biến mất, hắn mới tỉnh ngộ ra rằng người trước mặt không phải cô mà là Hinh Thư. Mặc Hàn lập tức đẩy ả ra, bước xuống giường chuẩn bị rời đi thì bị ả níu ôm chặt từ phía sau.

"Mặc Hàn, đừng đi, ở lại với em"

Ngực của ả chạm vào lưng của hắn, là một người đàn ông cũng không thể nào kiềm chế được sự cám dỗ trong hoàn cảnh này, Mặc Hàn cũng thế!

Không để cho hắn kịp phản đối, Hinh Thư lai tiếp tục chiêu trò của mình. Ả cởi chiếc áo ngủ ra, chỉ để lại bộ đồ nhỏ trên người. Ả đứng trước mặt kéo cổ Mặc Hàn, đặt lên môi hắn nụ hôn thật sâu. Hinh Thư từ từ đẩy hắn về phía giường, khi hắn đã an phận nằm yên trên giường thì ả bắt đầu cởi bỏ bộ đồ nhỏ ra.

Liền sau đó, thân thể của người phụ nữ này hiện ra trước mắt hắn. Hinh Thư ngồi lên người hắn, từ từ kéo khóa quần hắn xuống, động tác vô cùng thuần phục.

Mặc Hàn bị dục vọng cám dỗ, nằm bất lực tại một chỗ. Men say đã làm hắn không còn sức để cử động. Chợt hình bóng của Hinh Thư hiện lên, hắn lấy lại lí trí, đẩy mạnh ả ra và chỉnh lại trang phục.

"Mặc Hàn....anh sao vậy ?"

Bị đẩy sang một bên, đau đớn, ả có chút bực mình trong lòng.

"Cút ra khỏi đây!"

Giọng nói của hắn trở nên trầm lặng đáng sợ, ánh mắt màu đỏ nhìn chằm chằm vào ả như muốn giết người. Hinh Thư cảm thấy ở lại đây không được gì lại còn rước họa vào thân nên nhanh chóng gom đồ rời đi. Trong căn phòng chỉ còn lại hắn. Mặc Hàn ngước mặt lên cao, vuốt tóc thở dài trong vô vọng

"Tại sao tôi lại nhớ đến kẻ đáng ghét như cô chứ ?"

[...................]

Biệt thự Tiêu gia

Hinh Nhi tỉnh lại, thấy mình trong một căn phòng xa lạ, cô ngạc nhiên, rồi lại loay hoay tìm con gấu bông của mình, nhìn khắp phòng, chẳng thấy gấu bông đau, cô lại cảm thấy tủi thân, nước mắt trực trào rơi.

Cạch!

"Em tỉnh rồi à?!!"

Từ ngoài cửa bước vào, Minh Huy cầm một con gấu bông lớn đưa ra trước mặt Hinh Nhi.

"Cho em!"

Cô vươn tay nhận lấy, ôm con gấu bông vào lòng như bảo vật, còn cười rất nhiều khiến anh cảm thấy có chút vui.

Minh Huy lấy một cái ghế, để bên cạnh giường Hinh Nhi rồi ngồi xuống.

"Anh...là ai ? Chồng tôi đâu ?"

Minh Huy vừa vui không được bao lâu lại bị câu hỏi của cô làm cho ngọng thoải mái. Rõ ràng bị người chồng bỏ rơi ở giữa đám đông, vậy mà cô vẫn còn nhớ Mặc Hàn, chứng thực cô ngốc hết thuốc chữa rồi.

"Hinh Nhi, em còn nhớ anh không ? anh là Minh Huy, người mà lúc nhỏ em hay cho kẹo đó!"

Trong lòng anh hy vọng cô có thể nhớ lại, lúc nhỏ trong một lấn anh bị mẹ mắng, ngồi dưới gốc cây khóc cả buổi chiều. Chính cô là người đã đến bên anh, cho anh kẹo để dỗ anh nín. Kể từ khi đó, anh tự nói bản thân rằng sẽ bảo vệ cô . Hằng ngày cô bé ấy luôn đến và chơi cùng với anh, bởi vì anh là một kẻ không thích ồn ào nên đã tự cách ly mình với thế giới bên ngoài. Cô bé ấy là người đầu tiên tiếp cận và được anh cho phép chơi cùng anh. Mọi chuyện đều yên ổn cho tới khi gia đình cô đột ngột chuyển đi, từ đó không có ai chơi cùng anh nữa cả.

Minh Huy đã cố gắng nỗ lực trong học tập và việc làm để đạt đến đỉnh cao của nền kinh tế thị trường với mong muốn là tìm được cô. Cuối cùng bây giờ anh cũng là chủ tịch của tập đoàn Minh Giao nổi tiếng và đã tìm lại được cô.

Hinh Thư chẳng biết bản thân mình có quen anh không, cố nhớ lại nhưng càng nhớ thì đầu lại càng đau.

Thấy cô nhăn mặt vì đau đớn, anh liền bảo cô đừng nhớ nữa. Sợ cô không tin, Minh Huy lục trong ngăn tủ lấy ra vài bức ảnh đưa cho Hinh Nhi.

Trong bức ảnh, một cô bé đứng bên cạnh một cậu bé, cả hai đang cười rất vui vẻ, nụ cười của cô bé ấy rất hồn nhiên. Hinh Nhi có vẻ nhận ra được bản thân mình lúc nhỏ, liền quay sang nói với anh, tay chỉ vào hai cô cậu bé trong ảnh.

"Là em ?! Vậy người bên cạnh chính là anh ???"