Hinh Nhi hoảng hốt khép chân lại khi bị hắn đột nhiên xâm nhập, ngón tay của hắn đặt giữa chân khiến cô xấu hổ không thôi, đau đớn, bàn tay nhỉ nắm chặt lấy gar giường, cảm nhận hơi thở lởn vởn của hắn bên tai

"Bộ dáng này của em, tôi không phải là người duy nhất được thấy!" Câu nói của hắn giống như sự buồn bã, nuối tiếc.

Hinh Nhi nghe xong trong tim lại có thứ gì đó nhói lên đau đớn, phải rồi, đây không phải lần đầu tiên của cô, nhưng khi được làm chuyện này cùng hắn, cũng coi như là mãn nguyện.

Ngón tay của hắn ra vào một cách nhẹ nhàng, chỉ đưa vào chưa tới một nửa ngón tay. Hinh Nhi cảm nhận được ở thân dưới như có gì đó từ trong bụng chảy ra khiến cô đỏ mặt. Mặc Hàn vùi đầu vào khe rãnh chết người kia, ra sức mà hút, mà cắn. Mãi một lúc sau, hắn mới chịu ngẩng mặt lên. Hắn đứng dậy, cởi bỏ quần áo trên người mình, cầm lấy dị vật đã căng cứng từ trước, ve vãn giữa cấm địa.

Mùi hương của hắn không ngừng khuấy đảo tâm can của cô, khiến cô bất giác thả lỏng mọi giác quan, di vật ở cấm địa như tìm thấy con đường lập tức tiến công đi vào sâu hơn.

"Aaa"

Vừa tiến vào một nửa, Hinh Nhi la lên đau đớn, nước mắt lăn dài trên gối. Dị vật bên trong nơi thần bí bị siết chặt, một dòng dung dịch máu chảy ra từ thân dưới của cô. Mặc Hàn bàng hoàng, tại sao lại có máu ? Đây không lẽ là lần đầu tiên của cô sao ? Nhưng nếu như vậy...vậy còn lần trước thì sao ? Hắn suy nghĩ hoài vẫn không hiểu, chợt trong đầu lóe lên một câu hỏi có thể giải đáp được thắc mắc của hắn.

"Bảo bối, em cảm giác cái đau này như thế nào ?" Mặc Hàn cúi đầu phả hơi ấm vào tai cô

"Rất đau...hức...như muốn...xé cơ thể làm đôi...đau lắm...hức" Hinh Nhi vừa nói, vừa khóc nức nở

"Vậy em đã bị đau như vậy lần nào chưa?"

"Chưa"

Mặc Hàn sững người, vậy ra đây là lần đầu tiên của cô, bao lâu nay là hắn hiểu lầm cô rồi. Mặc Hàn vừa vui vừa buồn trong lòng, vui vì hắn là lần đầu cảu cô, buồn vì hiện tại phải thấy cô đau đớn.

Hắn hôn lên nước mắt ở khóe mắt cô, sau lại hôn cô một cách dịu dàng, ngăn chặn những tiếng nấc của cô. Hinh Nhi cũng phối hợp, cô vươn tay ôm chặt lấy cổ hắn, tận hưởng nụ hôn ấy.

"Bảo bối, thả lỏng để tôi vào được không ?"

Mặc Hàn hắn đang ở trong tình thế rất khó xử, tiến cũng không được mà lui cũng không xong, hắn phải chờ câu trả lời của cô mới dám tiếp tục, hắn không thể làm tổn thương cô một lần nữa. Thấy Hinh Nhi gật nhẹ đầu, hắn bắt đầu nhẹ nhàng di chuyển tiến vào trong, phá đi lớp màng che chắn.

"A..."

Từng bước hắn di chuyển là từng tế bào của cô bị chia đôi, đau đến tận cùng.

Hinh Nhi dù rất đau, nhưng cô vẫn cắn răng chịu đựng, thả lỏng cơ thể để hắn dễ dàng di chuyển vào trong, dần dần, dị vật bên dưới cũng vào được lút cán. Mặc Hàn khó khăn di chuyển chậm rãi, để nới lỏng cấm địa của cô, với tốc độ này, dục vọng trong người hắn lại càng bùng cháy.

"Bảo bối, gọi tên tôi!"

Dưới ánh mắt nóng rực của người đàn ông trước mặt, hơi thở cô trở nên gấp gáp, tim đập loạn xạ.

Bị dụ hoặc, bị hắn mê muội...

Hinh Nhi chẳng còn suy nghĩ được gì, mắt cô bị bao phủ bởi một lớp sương mù, dưới ánh đèn mập mờ của căn phòng, cô chỉ nhìn được khuôn mặt tuấn tú mà cô luôn ngày đêm mong nhớ.

"Ah...Mặc Hàn..."

Hắn giờ đây không còn kìm nén được dục vọng trong người nữa, như một con thú, hắn điên cuồng khuấy đảo bên trong, động tác không còn theo tiết tấu nữa, nó mạnh đến mức cô có thể nghe tiếng hai cơ thể va chạm vào nhau. Hinh Nhi hoảng loạn, hai chân cô khép lại nhưng bị hắn nắm lại banh rộng ra hai bên.

"Ch...chậm chút...ah...đau quá"

Cô rên rỉ, cầu xin hắn di chuyển chậm lại một chút, cô không thể nào theo kịp tiết tấu của hắn được, lần đầu tiên làm chuyện ấy cùng hắn, thật sự rất đau đớn.

"Bảo bối, rất nhanh thôi em sẽ thấy sướng thôi" Giọng nói của Mặc Hàn trầm thấp vang lên, hắn cũng đang rất khó chịu không kém gì cô.

Mặc Hàn vào ra mấy chục cái, mỗi cái đều rất mạnh, nhiều lần va chạm vào nơi mẫn cảm nhất của cô, cô không ngừng rên rỉ làm cho dục vọng của hắn càng tăng lên.

"Ah...ư..."

Hinh Nhi cảm thấy cơn đau biến mất, trong phút chốc, cô chỉ cảm nhận được kích thích truyền đến từ thân dưới. Cuối cùng, hắn điên cuồng gầm lên một tiếng trong cổ họng. Một dòng nước ấm chảy vào cơ thể cô, cả hai cùng đạt đến đỉnh điểm khoái lạc.

Chưa dừng ở đó, hắn lật ngược cô lại, để cô nằm sấp, từ hạ mông cô xuống, cử chỉ vô cùng cẩn thận, vô cùng châm rãi. Ngay lập tức truyền đến cảm giác như bị xé rách hoà cùng với căng nức, khiến cô lại nức nở trong đau đớn. Cơ thể cô luôn mẫn cảm như vậy!

"Aaaa...." Tiếng hét của Hinh Nhi như muốn bể luôn căn phòng.

Những ngón tay đan xen vào nhau siết chặt, Cô mơ hồ nhón người vì không thể nào chịu được, thật sự rất đau. Mặc Hàn ghì lấy cơ thể mỹ miều của cô trong lòng, âu yếu dỗ dàng, hắn xoa xoa vuốt lưng cô.

"Ưm..."

Hinh Nhi cắn môi, hoàn toàn mất đi khả năng khống chế, thân thể không có cách nào mà tuân theo từng nhịp của anh, khuôn miệng nhỏ xinh khe khẽ rên rỉ. Lực động một lúc một mạnh mẽ.

"Aaa...!"

Mặc Hàn đem thân thể cao lớn áp xuống, liếm lên chiếc cổ nhỏ xinh yêu kiều của cô, kịch liệt luận động thân dưới. Bên trong hậu môn của cô bao quanh dị vật của hắn. Khoái cảm bùng phát len qua từng ngỏ ngách, kích động như muốn nổ tung, hơi thở nóng rực dồn dập phả vào cổ cô. Hắn rút dị vật ra, tới đỉnh đầu, rồi lại mạnh bạo đâm hết vào trong khiến cô la lên không ngừng.

"Hinh Nhi, tôi đã rất nhớ em!"

Trong vô thức, cô nghe được giọng nói của hắn chứa đựng những chân thành và tấm lòng dành cho cô, cô rất vui. Hắn không để cô kịp phản ứng, lại mãnh liệt ra vào, thân dưới liền mạnh mẽ đưa thắt lưng xông tới, điên cuồng chiếm đoạt. Cả hai phát ra tiếng ngân nga mất hồn, cơ thể va chạm phát ra âm thanh hoan ái tột cùng, mãi lúc sau, hắn bắn ra một dòng dung dịch ấm vào người cô, cả hai đều mệt mỏi rã rời. Thấy cô ngất đi vì mệt mỏi, Mặc Hàn ôm cô vào lòng, kê đầu cô lên cánh tay mình, đặt một nụ hôn nóng bỏng lên trán cô.

"Bảo bối, ngủ ngon!"