Sắp tới là đại thọ 80 tuổi của bà Đỗ. Bà lớn hơn bà nội Tôn một tuổi. Tháng trước, ba mẹ Tôn Vô Nộ cùng bà nội đặc biệt trở về nước, lão nhân gia ngày ngày không thấy chắt nội, buồn bực không vui, ba mẹ chồng cô không biết làm sao đành đưa bà trở về. Ngay hôm sau, ba mẹ chồng lên máy bay trở về Mĩ, và hứa sẽ cùng nhau tụ họp ăn mừng vào đại thọ tám mươi sang năm của bà nội Tôn.

Sau khi tiễn cha mẹ chồng, Tịnh Thủy nảy ra ý định mời bà ngoại và cha mẹ về nhà mình ăn cơm, để bà nội vui mừng.

Bà Đỗ nhìn thấy bạn già, không nén được vui vẻ."Mấy năm không gặp, hình như bà càng ngày càng trẻ nha?"

Bà Tôn hả hê khoe: "Bởi vì nhà tôi có hai chắt nội bảo bối, tôi vừa nhìn thấy bộ dáng đáng yêu của chúng, tâm liền nở hoa, người cũng trẻ thêm vài tuổi ."

Tôn Vô Nộ hậm hực."Bà nội, cháu ghen tị no rồi, bữa trưa sẽ ăn không vô."

Bà nội Tôn cười đánh anh một cái, mọi người trong nhà thấy cảnh này đều cười ha ha.

Đúng lúc Tôn Chấn Á và Tôn Đồng Á kết thúc buổi học nhạc, chạy đến phòng khách gia nhập cuộc nói chuyện của người lớn. Hai đứa tranh nhau ôm bà nội, ôm xong lại đi ôm ông ngoại, bà ngoại, chọc cho mấy lão nhân gia sắp dâng cả trái tim cho chúng xem.

"Trong nhà có trẻ con có khác, thật đáng yêu." Tinh thần bà nội tốt hơn, Tôn Vô Nộ cũng yên tâm phần nào.

Tịnh Thủy làm nũng nói: "Bà nội, nếu như con sinh thêm đứa nữa, địa vị của con trong lòng Vô Nộ có phải sẽ tụt xuống hàng thứ tư, thứ năm hay không?"

Bà Tôn bảo đảm nói: "không cần biết Vô Nộ thế nào, trong lòng bà nội vĩnh viễn cất giữ một vị trí đặc biệt dành cho cháu dâu của bà. Tịnh Thủy, bà nội không thể đếm hết những niềm vui cháu đã mang lại cho ta, cháu nguyện ý sinh cho ta những đứa chắt đáng yêu thế này, ta thật sự rất vui mừng."

Tịnh Thủy ngược lại có điểm hổ thẹn."Kết hôn thì phải sinh con thôi ạ, dù sao cháu cũng không thích hợp làm nữ cường nhân, đặt trọng điểm cuộc sống vào gia đình, sinh thêm một tiểu bất điểm cũng tốt."

Tôn Vô Nộ ôn nhu vỗ về cô, như muốn biểu hiện lời cảm ơn của anh đối với cô.

Đỗ Thiến Dung nghe vậy hỏi lại: "Con lại mang thai?"

Tịnh Thủy bật cười."hiện tại vẫn chưa có, nhưng chúng con quyết định không tránh thai nữa, cứ thuận theo tự nhiên, mang thai liền sinh ra, để hai đứa sinh đôi học cách làm anh, chị cũng không tồi."

Tôn Chấn Á vội cướp lời nói: "Mẹ, con muốn em trai." hắn đã có một em gái rồi nha.

Tôn Đồng Á không thuận theo nói: "Con muốn em gái chơi búp bê với con, không cần em trai."

Hai đứa trẻ, một muốn em trai, một muốn em gái đang chuẩn bị cãi nhau, Tôn Vô Nộ trầm mặt "Hửm?" một tiếng. Vô Nộ trời sinh không giận mà uy, dễ dàng giải quyết đôi song sinh, chờ đến khi bọn nhỏ an tĩnh trở lại, mới ôn nhu nói: "Mẹ mang thai, sinh em vô cùng khổ cực, dù là em trai hay em gái, quan trọng là mẹ và tiểu bảo bối được bình an."

Tôn Chấn Á cẩn thận hỏi: "Mẹ sinh tiểu bảo bối sẽ gặp nguy hiểm ạ?"

Tôn Vô Nộ nhân cơ hội này giáo dục hai đứa: "Lúc mẹ sinh các con phải làm phẫu thuật, mổ bụng mới ôm được các con ra, phải rất cẩn thận, rất cẩn thận, mới không xảy ra nguy hiểm. Cho nên, hai con phải ngoan, nếu như chọc mẹ tức giận, ba sẽ đánh hai đứa nhừ tử."

Hai cặp mắt giống nhau như đúc cùng nhìn về phía bụng Tịnh Thủy, thận trọng hỏi: "Mổ bụng

" Mổ bụng ra? Nhất định là đau thật đau" Đồng thời bốn cánh tay nhỏ bé sờ lên bụng vẫn còn bằng phẳng của cô "Mẹ, mẹ còn đau không? "

Tịnh Thủy yêu thương ôm hai đứa nhỏ, thật dịu dàng nói:"Mẹ sẽ không đau bởi vì có ba chăm sóc,còn có ông bà ngoại cùng bà nội chăm sóc mẹ đã sớm không thấy đau nữa "

Tôn Đồng Á thân thiết nói : " Mẹ, dù mẹ sinh em trai hay en gái , con đều sẽ giúp mẹ chăm sóc em "

Tôn Chấn Á cướp lời :" Đồng Á chăm sóc Tiểu Bối , con chăm sóc mẹ" Bởi vì ôm mẹ thoải mái nhất.

Tôn Vô Nộ cười làm như giận dỗi trách mắng :"Tiểu tử ,đừng có cướp công việc của ba" Sinh con gái vẫn tốt hơn, con trai luôn muốn dành bà xã với anh

Doãn Thánh Kiệt cùng Đỗ Thiến Dung nhìn khung cảnh cả nhà đầm ấm, trong lòng tràn đầy vui mừng. Ông bà không hy vọng con gái gả cho người đàn ông có nhiều tiền, mà phải gả cho một người đàn ông biết thương yêu vợ.

Người một nhà bà Đỗ cũng thấy vui vẻ thay Tịnh Thủy, nhìn cô trong lòng bà Đỗ không khỏi cảm khái, hai đứa đều là cháu ngoại của bà, hạnh phúc của Cốc Dạ Lam rốt cuộc có được coi là hạnh phúc?

Quản gia tới báo bữa tối đã chuẩn bị xong, Tịnh Thủy tới phòng ăn trước, kiểm tra các món ăn được chuẩn bị kỹ trên bàn, rồi mới mời cả nhà vào dùng cơm. Hai cục cưng cũng đi theo ngồi vào khu vực có những thức ăn chuẩn bị riêng cho trẻ con

Trong khi hàn huyên lúc dùng bữa, cả nhà bàn bạc về đại thọ tám mươi sắp tới của bà ngoại, các con bà Đô ̃ đều là những thương nhân quen biết rộng rải, đương nhiên là muốn nhân cơ hội này tăng thêm chút náo nhiệt, để bài tỏ tấm lòng hiếu đạo

Bà Đô ̃ hiểu các con cần phải xã giao nhiều nên cũng không ngăn cản, nhưng vẫn không e dè nói : "Những thứ kia mẹ điều không để ,mẹ chỉ muốn con cháu họp mặt, cùng nhau ăn bữa cơm,mẹ liền vui vẻ". Con trai ,con dâu của bà nghe vậy sắc mặt liền lộ vẻ khó khăn.

Kỷ Thiên Hồng nhanh mồm nhanh miệng nói: " Bà nội, bà cũng biết chồng của Dạ Lam chưa bao giờ về nhà chào hỏi , nếu làm như vậy ba mẹ sẽ rất khó xử!"

Bởi vì đang ở nhà Tịnh Thủy và Tôn Vô Nô ̣, nên mọi người cũng không tiện nói thêm về Thẩm Uyên.

không khí nhất thời có chút nặng nề.

"Dạ Lam đổi số điện thoại rồi ạ? Để cháu liên lạc với chị ấy cho" Tịnh Thủy sảng khoái nói. thật là, cả nhà cũng quá coi thường cô rồi, cô đã sớm quẳng chuyện tình trước kia ra sau đầu, sau người khác vẫn còn để ý ?

Lời nói của cô nằm ngoài dự đoán của mọi người, trừ bà nội Tôn tất cả đều mờ mịt không rõ.

Sau khi Đô ̃ Thiến Dung về nhà lập tức dùng di động gọi điện cho con gái:" Con chỉ cần liên lạc với Dạ Lam là được, đừng ngây ngốc gặp mặt Thẩm Uyên, phụ nữ chúng ta phải hiểu mấy điều nghi kị , mới không khiến bản thân mình bị tổn thương. Nếu như lúc trước, Dạ Lam hiểu đều này, không thường xuyên theo con đi gặp Thẩm Uyên, cũng sẽ không động lòng với Thẩm Uyên , cuối cùng khiến cho tất cả mọi người đều không vui"

Tịnh Thủy nở nụ cười sâu xa" Mẹ yên tâm, dù con có ngốc cũng sẽ không đi gặp Thẩm Uyên một mình,nếu đổi lại là con...con cũng không vui mừng gì khi có người phụ nữ khác gặp riêng chồng con"

Đỗ Thiến Dung vội gật đầu" Con nghĩ được như vậy là tốt rồi"

"Mẹ con đã học được nhiều điều rồi, phụ nữ chúng ta tuyệt đối không nên giới thiệu chị em thân thiết cho bạn trai hoặc ông xã , càng không được để chị em thân thiết xông vào thế giới hai người. Có rất nhiều người phụ nữ khóc lóc kể lể trên mạng, thì ra tiểu tam chính là chị em tốt của mình, bởi vì quá quen thuộc, lại hiểu rõ hỉ nộ của đàn ông, nên lợi dụng hoành đao đoạt ái"

"không sai, con có thấy mẹ đưa chị em nào về nhà giới thiệu với ba con chưa?" Đỗ Thiến Dung nghiễm nhiên cũng có một mặt khôn khéo lõi đời. " cô họ của con chỉ vì đồng cảm, thấy chị em tốt của mình quá đáng thương , chồng mất , phải nuôi hai đứa trẻ , nên thu lưu bọn họ trong nhà mình một năm , lại còn giới thiệu cô ta đến công ty chồng làm thư ký , nghĩ thầm để chị em tốt thay cô giám thị chồng cũng tốt , huống chi một quả phụ đã có hai đứa con thì có gì đáng phải đề phòng? Buồn cười chính là, cuối cùng quả phụ kia quyến rũ chồng cô họ con , thấy cuộc sống của cô họ con trôi qua như vậy , làm sao mẹ có thể không đỏ mắt?"

"Sau đó thì sao ạ? "

"Chồng cô ấy và quả phụ kia sống chung với nhau bên ngoài ba năm , cho đến khi Tiểu Tứ , Tiểu Ngũ ra đời. "

"cô họ không ly hôn sao?"

" Tên đàn ông kia quá thối nát, không đồng ý ly hôn"

"thật ác"

"cô họ con không phải người duy nhất , mẹ đã nghe rất nhiều chuyện tình khiến người ta càng tức giận hôn cũng có . Điều quan trọng nhất có lẽ là trái tim đàn ông . Tịnh nhi, hãy đối tốt với Vô Nô ̣ . Con hạnh phúc ba mẹ mới yên tâm"

Tịnh Thủy nhìn ông xã đang đi vào phòng, khẽ cười một tiếng."Con đương nhiên sẽ thương yêu chồng con a! Chẳng lẽ mẹ lo con sẽ ngược đãi anh ấy sao?"

Đỗ Thiến Dung cười mắng một tiếng, sau đó nhanh chóng ngắt máy.

Đôi mắt Tôn Vô Nộ khóa chặt gương mặt xinh đẹp, thu hết tất cả phong thái ôn nhu của cô."Em đang nói chuyện phiếm cùng mẹ?"

Tịnh Thủy bật cười nói: "Nhạc mẫu đại nhân của anh đặc biệt gọi điện thoại tới cảnh cáo em hai chuyện."

"Hai chuyện gì?"

"Thứ nhất, không thể đi gặp mặt Thẩm Uyên một mình, em nói em không phát sốt, đầu cũng không bị hỏng; thứ hai, muốn em đối xử tử tế với chồng em, thật là, chẳng lẽ mẹ sợ em sẽ ngược đãi anh sao?" Người thông minh như Doãn Tịnh Thủy hiểu rõ, những chuyện có liên quan đến Thẩm Uyên, càng thẳng thắn càng tốt.

"Đó là bởi vì mẹ biết, anh yêu em nhiều thế nào."

"nói lung tung, phụ nữ chúng em sẽ chỉ sinh con cho người mình yêu, nếu yêu không đủ sâu thì đừng khiến đứa trẻ phải gánh chịu, trực tiếp đi bệnh viện lấy thai ra. Anh thì sao?Anh có thể sinh đứa trẻ cho em sao?"

"Anh là nam nhân mà, làm sao có thể sinh con?" Tôn Vô Nộ bị đánh bại, ánh mắt lấp lánh nhìn cô, "thật ra thì anh không lo lắng em và Thẩm Uyên gặp riêng, anh tin tưởng em mới kết hôn với em." một vốn một lời, bản thân anh rất có tự tin.

cô đứng lên, hai cánh tay trắng như tuyết vòng trên cổ anh, hơi thở thơm như hoa lan nói: "Ông xã, em yêu anh! Em tin tưởng anh, yêu anh, gả cho anh, cho nên Dạ Lam và Thẩm Uyên đều không phải là vấn đề, em đã đồng ý với mẹ sẽ không một mình lén lút đi gặp Thẩm Uyên, là chút lòng từ bi của phụ nữ mà thôi."

Anh ôm hông cô, cười dịu dàng "Sao lại nói như vậy?"

"Đổi là em, em cũng không hy vọng có người phụ nữ khác lén gặp riêng chồng em, mặc kệ lý do của cô ấy là quang minh chính đại." Khóe mắt cô mị hoặc nhìn ông xã không buông, ôn ôn nhu nhu nói: "Em nhớ, ở nước Mĩ, cha có một nữ học sinh gọi Agnes, từng cùng một đám học sinh tới nhà mình tham gia party vào đêm Giáng Sinh, đúng lúc anh cũng tới cùng cả nhà đoàn viên, kết quả, dáng dấp chồng em vừa khốc, vừa đẹp trai lại nhiều tiền, có mấy bạn học nữ hai mắt cháy lên hình trái tim, em đây có thể lý giải, nhưng mà cái cô Agnes này cứ bám dính lấy anh cả đêm, thật giống như coi em là “người trong suốt”, chúng ta đi chỗ khác, cô ấy cũng đi theo, khiến em vô cùng không thoải mái. Sau này, cha có kể lại, cô ấy vẫn hỏi thăm số di động của anh, còn nói nguyện ý cùng anh về Đài Loan, làm phu nhân của anh ở Đài Loan. . . . . . Ha ha, đối với người đã từng chịu đủ uy hiếp của tiểu tam đến điếng người như em, em đã rút ra vài kinh nghiệm sâu sắc, cho nên sẽ không làm khó phụ nữ."

"Em nha, ăn giấm chua lung tung!" Tôn Vô Nộ ngăn cô lại bằng một nụ hôn nóng bỏng. Anh bước lên vị trí tổng giám đốc khi còn rất trẻ, luôn luôn khinh miệt những người phụ nữ chủ động bám dính không tha, cô Agnes kia ở trường có bộ dáng gì, anh căn bản chưa từng ghi tạc trong đầu. "Chính em cũng thế đấy thôi? Trong trường ba mẹ có mấy nam sinh tưởng em là con gái ba mẹ, vẫn muốn theo đuổi em còn gì."

"Em có đeo nhẫn đi học nha!"

"Em cho rằng bọn họ để tâm sao? Sau này, anh trực tiếp thỏa thuận với cha mẹ, lúc anh không có mặt không được mang nam sinh về nhà." Tình yêu của anh vô cùng bá đạo.

"A, hoá ra là như vậy , khó trách. . . . . ."

Tôn Vô Nộ dùng nụ hôn giam cô lại, không để cho cô tiếp tục ăn giấm, anh bất mãn, thủ thỉ bên tai cô. "Tịnh Nhi, em cũng biết công việc của anh bận rộn thế nào mà, tan làm chỉ muốn ở chung một chỗ với em, cùng bà nội chăm sóc hai tiểu bảo bối của chúng ta, cho dù anh là siêu nhân, một ngày cũng chỉ có 24 giờ." Anh bận muốn chết, cho dù có cô gái mê trai nào đó muốn nhào lên người anh, đảm bảo sẽ bị bảo vệ hất đi ngay lập tức.

"Được rồi, để người ta ngửi chút hơi dấm cũng không được?" Từ bả vai rộng rãi của anh, mười ngón tay cô chậm rãi đâm vào mái tóc đen dày, dáng người tuyệt mỹ dán chặt vào anh, chậm rãi vuốt ve, trêu chọc, quyến rũ, môi nở nụ cười mê người. "Vậy chúng ta nói trước một chút! Nếu như em phát hiện ra có hoa si muốn làm tiểu tam, người phụ nữ kia phải để em xử trí đó!". Sau khi mèo con nỉ non xong rồi, ngửa đầu hứng lấy những nụ hôn dày đặc của anh.

"Em vui là tốt rồi." Giọng anh bao hàm cả kích tình, lửa dục vọng cháy rừng rực khiến các tế bào toàn thân kêu gào muốn được thỏa mãn, giờ khắc này, dù bà xã anh nói cái gì, anh cũng đồng ý, một tay ôm ngang cô lên, nhẹ nhàng đặt cô trên giường lớn mềm mại, chăm chú nhìn đáy mắt quyến rũ thu ba, môi đỏ mọng, đầy đặn lại mềm mại, cúi đầu, nhưng nụ hôn mang theo hơi thở nóng bỏng rơi thành một đường xuống trước ngực cô, bụng cô. . . . . .

Trong phòng ngủ rộng, tràn ngập không khí ái muội, nóng bỏng của hai người.

Mặc dù ông xã thân ái tuyên bố công việc của anh rất bận rộn, nhưng dù sao công ty vẫn là của nhà mình, bà xã vẫn có thể ba lần năm lượt đến công ty thăm quan, để đám thuộc hạ của ông xã quen với sự tồn tại của cô, lý do tốt nhất là bồi ông xã thân ái ăn cơm trưa.

Doãn Tịnh Thủy không phải không có danh Tổng giám đốc phu nhân.

Trợ lý Thân, trợ thủ Lý Đặc, thư ký Lương và những nhân viên hay đi theo sau Tôn Vô Nộ, còn có cán bộ cao cấp của công ty, đều biết vị Tổng giám đốc phu nhân dịu dàng, yểu điệu này là người tổng giám đốc yêu nhất, vì muốn ôm mỹ nhân về, tổng giám đốc lao tâm khổ tứ, ngay cả khách hàng lớn của công ty cũng có thể vứt qua một bên.

Bây giờ, tất cả mọi người đều vui mừng, vì Tổng giám đốc phu nhân rốt cuộc cũng mang theo các con về Đài Loan định cư, từ nay tổng giám đốc có thể chuyên tâm làm việc, chấn hưng uy danh cùng thủ đoạn của "Băng Hổ" rồi.

Xế chiều hôm nay, Tịnh Thủy có hẹn gặp mặt bạn bè, buổi

sáng thu xếp xong chuyện trong nhà, để bà Tôn làm bạn với hai nhóc song sinh, sau khi nhắc nhở bà vú chăm sóc hai con, hơi mười một giờ cô xuất phát tới trụ sở chính tập đoàn Hỉ Đức.

Tôn Vô Nộ đang họp, cô dĩ nhiên sẽ không đi quấy rầy anh. Trong phòng Tổng tài, cô ngồi trên ghế sa lon, chuyên tâm xem tin tức, một cô thư ký bưng trà đi vào, Tịnh Thủy vốn cũng không để ý nhiều nhưng cô thư ký kia cứ đứng nhìn cô hoài.

Tịnh Thủy ngước mắt nhìn cô thư ký rất lạ mắt này, “Tôi chưa từng nhìn thấy cô… trước đây cô ở đơn vị nào?” Ánh mắt nịnh bợ, yêu thích hay ngưỡng mộ cô xem nhiều rồi, nhưng một cô thư ký nho nhỏ cư nhiên dùng ánh mắt bất tuân, khiêu khích nhìn cô, thì thật lạ…

“Tôi tên là Chu Huyền Mỹ, nửa năm trước là thư ký của bí thư, bởi vì có biểu hiện tốt nên được chuyển công tác.”

“Hình như cô nói chuyện dùng khẩu âm ngoại quốc.” Tịnh Thủy càng nhìn càng buồn bực, trong đầu cô xuất hiện cảm giác quen thuộc đến mức quái dị đối với gương mặt của cô thư ký này, nhưng lại nói không ra kỳ quái chỗ nào.

“Tôi từng đi du học ở Mĩ!” Chu Huyền Mỹ kiêu ngạo ưỡn ngực.

“Du học ở Mĩ mà làm thư ký có phải quá đáng tiếc hay không? Sao cô không học thạc sỹ hoặc bác sỹ?”

“Khi tôi còn học trung học, đã rất muốn học đại học ở nước Mĩ, cha mẹ cũng cho chị em tôi đi học thêm, nên tiếng Anh vô cùng lưu loát, mục tiêu của tôi là trở thành trợ lý tổng tài.” Chu Huyền Mỹ chậm rãi nói.

Doãn Tịnh Thủy xác định người này đang khoe khoang với cô, cảm giác thật không thoải mái.

“Tiếng Anh lưu loát thì rất đáng gờm sao? Đôi song sinh nhà tôi nói Tiếng Anh cũng rất hay.” Tịnh Thủy ưu nhã dùng tiếng Anh, lạnh nhạt đáp lại: “Từ trước đến giờ, bên cạnh tổng tài luôn có trợ lý Thân và Lý Đặc giúp đỡ, bình thường sẽ không cần thêm trợ lý nữ, bởi vì công tác quá áp lực, không thích hợp với phụ nữ đã kết hôn, chưa kết hôn thì lại quá trẻ.”

“Chỉ cần có thể trở thành cánh tay đắc lực của tổng tài, cùng tổng tài đi công tác nước ngoài, ở bên cạnh tổng tài mọi lúc mọi nơi, không kết hôn cũng không sao cả.” Ánh mắt Chu Huyền Mỹ lóe ra sự cố chấp, hào quang chớp động.

Nếu như cô ta là đàn ông, Tịnh Thủy sẽ cho rằng cô ta nhân cơ hội biểu đạt lòng trung thành đối với Tôn Vô Nộ, vấn đề ở chỗ cô ta lại là cô gái trẻ tuổi, xinh đẹp?

“cô đã nói mấy lời này với tổng tài rồi sao?” Tịnh Thủy đứng lên, đi về phía Chu Huyền Mỹ nhìn thẳng vào cô ta. Sau đó, cô cười khẽ, đi xung quanh Chu Huyền Mỹ một vòng, cô nhìn chăm chú vào nốt ruồi trên cổ cô ta rồi nói tiếp “cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi đấy, Chu tiểu thư.”

“Tôi chưa có cơ hội nói với tổng tài.” Biểu tình nén giận của Chu Huyền Mỹ quá rõ ràng, cho thấy cô ta vẫn không thể qua mặt thư ký Lương, nói chuyện trực tiếp với tổng tài.

“Tôi cũng nghĩ vậy.” Ngồi trở lại trên ghế sa lon sang trọng, Tịnh Thủy cố ý chống tay nâng má quan sát cô ta. “Trong công việc có dã tâm là tốt, nhưng làm người tốt nhất không nên si tâm vọng tưởng cái không thuộc về mình.”

Đáy lòng Chu Huyền Mỹ rét lạnh: “Chính cô không phải cũng là Ma Tước biến thành Phượng Hoàng sao?” cô ta không nhịn được bật thốt lên.

“Cái gì? cô nói ai là Ma Tước? Trước kia chúng ta từng gặp mặt sao? Tôi chắc chắn là cô cố ý nhằm vào tôi.”

“không có.” Chu Huyền Mỹ đột nhiên sờ sờ mặt mình, “cô chưa từng gặp tôi! Tôi đi ra ngoài trước.”

Tịnh Thủy nhìn cô ta chạy trối chết, môi anh đào khẽ mím, cười lạnh.

Ma Tước biến thành Phượng Hoàng? Chu Huyền Mỹ nghe chuyện xưa này từ đâu? cô ta cho rằng người phụ nữ tổng tài theo đuổi chỉ là chim sẻ nhỏ bình thường? Đừng đùa, đó là trong phim điện ảnh, ngoài đời thực, những người đàn ông xuất thân Hào Môn lại cố gắng phấn đầu vì sự nghiệp, sẽ không nhìn đến chim sẻ nhỏ.

Trước hết biến mình thành Phượng Hoàng, sau mới có thể hấp dẫn Hào Môn thiếu gia.

Chu Huyền Mỹ là thần thánh phương nào, dám khiêu chiến với cô?

“Mình nhất định đã gặp cô ta, nếu không cô ta sẽ không dám vô lễ như thế.”

Tịnh Thủy gọi điện cho trợ lý Thân, muốn hắn điều tra tường tận lý lịch của Chu Huyền Mỹ qua bộ phận nhân sự, bao gồm cả tư liệu của cô ta khi ở nước Mĩ, sau đó gửi vào e-mail của cô.

“Vâng, phu nhân tôi sẽ tự mình làm. Xin hỏi, Chu Huyền Mỹ làm gì sai sao?”

“cô ta khiến tôi vô cùng mất hứng.”

“Dạ, có muốn hay không…”

“Anh trước đừng động vào cô ta vội, tôi sẽ tự mình xử lý.”

“Được, phu nhân, tôi sẽ nhanh chóng gửi tài liệu cho cô.”

“Cám ơn.”

Tịnh Thủy đứng bên cửa sổ tầng hai mươi tám, đưa ngón tay ngọc thon dài, chạy trên cửa kính, vô ý thức viết tiểu tam, tiểu tam, tiểu tam…

cô cười đến xinh đẹp, dường như nụ cười chứa đựng bí mật mà chỉ có cô mới hiểu.

Nghe nói tiểu tam thời nay rất lợi hại, phách lối, nói giành liền giành, không có một chút cảm giác áy náy nào. Còn có người vì muốn quyến rũ thủ trưởng, dùng trăm phương ngàn kế trở chị em tốt của phu nhân cấp trên, sau đó đâm một đao sau lưng, quả thật là không từ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.

Thông qua mạng internet, các tiểu tam còn liên hệ với nhau, học hỏi các chiêu thức quyến rũ nam nhân, chia sẻ sách lược đánh bại vợ sếp, còn động viên lẫn nhau cùng cố gắng.

thật không chấp nhận nổi! Nếu đặt những tâm tư và mưu lược này vào sự nghiệp, còn sợ không thể thành công? một khi trở thành người đứng trên người khác, trở thành phượng hoàng, thiếu gì nam nhân có điều kiện muốn theo đuổi, cần gì phải làm tiểu tam?

Do không tin mình có quyền được hạnh phúc, nên mới đi làm tiểu tam sao?

Hay là quá tin tưởng vào sắc đẹp của mình, muốn ngồi không mà hưởng, làm tiểu tam nhẹ nhõm hơn làm bà nội trợ?

"một người nếu như không tự biết tôn trọng mình, người khác cũng không có nghĩa vụ phải tôn trọng." Lười biếng liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, cô sẽ không khiến bản thân mình lo lắng chỉ vì những chuyện chưa rõ ràng, cho dù chuyện gì xảy ra, cô cũng sẽ không giống trước kia, kinh hoàng, luống cuống, khổ sở rơi lệ một mình.

cô đã có ngôi nhà của mình, đã là mẹ của hai đứa bé.

Có người gõ cửa.

"Mời vào."

Thư ký Lương lễ độ cúi chào. "Phu nhân, tổng giám đốc sẽ tới nhanh thôi, xin chờ một chút." thì ra phòng họp ở cách vách, tổng giám đốc lo Tịnh Thủy sẽ phiền muộn vì đợi quá lâu.

"không sao." Tịnh Thủy gật đầu, trầm tĩnh cười như trước.

Thư ký Lương nhìn ly trà chưa động tới trên bàn. "Trà này không hợp khẩu vị phu nhân sao?" Phải ghi nhớ lại mới được.

"không phải, là Chu tiểu thư bưng trà có chút kỳ lạ." Tịnh Thủy dừng một chút, thanh nhã cười yếu ớt.

"Thư ký Lương, anh và trợ lý Thân đi theo tổng giám đốc đã nhiều năm, là cánh tay đắc lực đáng tin tưởng, những sự tình có liên quan đến tổng giám đốc, sẽ không tiết lộ cho phụ tá thư ký hay nhân viên cấp dưới biết đúng không?" Có một loại tiểu tam, sẽ truy lùng lịch trình làm việc của cấp trên để mai phục, chế tạo cuộc gặp gỡ vô tình, để có cơ hội tiến thêm bước nữa.

"Đương nhiên, phu nhân không cần lo lắng." Thư ký Lương vội bảo đảm.

"Các cô gái bây giờ thật lớn mật, cũng không nghĩ xem mình ra xã hội được bao lâu, dã tâm bừng bừng tự đề cử mình, nói muốn thay thế cấp trên trở thành cánh tay đắc lực của tổng giám đốc, cô ta nghĩ rằng trở thành thư ký chuyên nghiệp hay trợ lý dễ dàng như vậy sao?"

Sắc mặt thư ký Lương khẽ biến, Tịnh Thủy cũng không muốn nói thêm nữa, đúng lúc này, Tôn Vô Nộ đẩy cửa bước vào.

"Ông xã." cô nở nụ cười sáng lạn với anh.

"Tịnh nhi, em chờ lâu không?"

"không đâu, chỉ cần có thể ăn cơm cùng anh, chờ lâu nữa cũng không sao." cô ôm khuỷu tay anh, hưởng thụ khoảnh khắc hạnh phúc khi yêu và được yêu.

Tôn Vô Nộ khẽ câu môi, hưởng thụ sự chăm sóc của bà xã.

Hai vợ chồng ân ái đi ra ngoài dùng cơm, ba cô thư ký đứng dậy tiễn họ, vừa nhìn vừa hâm mộ, rất muốn nhanh chóng tìm được bạch mã vương tử của mình, chỉ có Chu Huyền Mỹ là ngoại lệ.

Chỉ là, thư ký Lương đã bắt đầu để mắt tới cô ta.

******

Hộp điểm tâm ngọt trình bày đúng tiêu chuẩn, đẹp mắt giống như hộp đựng châu báu, phát ra ánh sáng mê người, dù là phái nam hay phái nữ đều sẽ bị hấp dẫn, nhấp một ngụm cà phê hoặc hồng trà, hưởng thụ quãng thời gian thư thái nhất buổi trưa.

"Lần cuối cùng chúng ta gặp mặt cách đây bao lâu rồi nhỉ? Trời ạ, gần năm năm rồi phải không?" Trác Lập Bình ngạc nhiên nhớ lại. "Bốn người chúng ta cư nhiên đã rất lâu không họp mặt, trong đó Tịnh Thủy nhẫn tâm nhất, vừa rời khỏi Đài Loan liền đi những bốn năm, hoàn toàn không có tin tức, sau này mới nghe nói cậu đã kết hôn, sinh con rồi."

Đôi mắt Hồ Thấm Nhu thoáng nhìn qua Tịnh Thủy. "Điều duy nhất không thay đổi chính là cậu vẫn đến trễ mười lăm phút."

"thật ngại quá!" Doãn Tịnh Thủy gọi một ly nước chanh, nhân tiện hỏi phục vụ xem Mã Khả Long ở nhà hàng này có những vị nào, nghe nhân viên phục vụ nói có hộp Bát Sắc, liền gọi hai hộp Mã Khả Long (*), mười hộp hạt sen Mã Đức, và 8 tấc(**) bánh ngọt nhân Socola đen. "Già trẻ lớn bé nhà mình rất thích ăn mấy món này, nhưng vô cùng kén ăn, ở Đài Bắc vẫn thuận tiện hơn, có thể dễ dàng mua được mấy thứ này."

❄❄❄

(*)Bánh Mã Khả Long: Macaron trong tiếng Pháp

(**)Tấc : đơn vị đo chiều dài của Trung Quốc. 1 tấc = 10 cm

❄❄❄

Trác Lập Bình buồn cười. "Mình cảm thấy hạt sen Mã Đức hình như hơi bình thường, trông như vỏ ốc." cô gọi một ly nước trái cây rực rỡ màu sắc, liếc mắt xem thường.

"Người già rất thích vị hơi ướt át của nó, còn có hương mật ong thơm nồng.” Tịnh Thủy lơ đễnh nói.

"Cậu thật sự biến thành bà chủ nhà đấy à!" Từ đầu buổi gặp mặt đến giờ, cuối cùng Cốc Dạ Lam cũng chịu mở miệng, giọng điệu giễu cợt, ngay cả bản thân cô ta cũng giật nảy mình. Thực ra, ý cô ta không phải như thế, ba mẹ hi vọng cô và Doãn Tịnh Thủy nối lại tình xưa, khôi phục tình nghĩa thân thích.

Trác Lập Bình nói chen vào: "Đúng rồi, cậu vẫn lợi hại như xưa, càng lúc càng có phong thái nữ cường nhân." thật đúng là "nàng dâu" thay đổi, đừng nói là trưởng bối nổi giận trong lòng, mà ngay cả cô cũng cảm thấy khó chịu mấy năm nay, lúc trước, chỉ cần các cô cùng đi dạo với Tịnh Thủy, anh Thẩm Uyên sẽ trả tiền thay, bởi vì Tịnh Thủy sẽ nói: "Họ là chị em tốt!”, hiện tại, Thẩm Uyên căn bản không muốn cùng đi dạo phố với phụ nữ nữa rồi.

Tịnh Thủy sắp xếp ổn thỏa rồi nói: "Đúng rồi, chức vụ của mình là bà chủ nhà, mình trời sinh thích hợp làm hiền thê lương mẫu chứ sao! Dạ Lam nói không sai, Lập Bình, cậu chỉ nhanh mồm nhanh miệng, cậu và Triệu Lỗi vẫn còn bên nhau sao?"

"Dĩ nhiên rồi, chúng mình sắp kết hôn." Trác Lập Bình mở cờ trong bụng, vui mừng ra mặt."Anh ấy cầu hôn mình mười lần, mình mới gật đầu đồng ý gả đó."

Tịnh Thủy thành tâm thành ý chúc mừng cô.

Hồ Thấm Nhu nở nụ cười trào phúng. "Theo mình thấy, vì Triệu Lỗi phát hiện ra ba cậu là đổng sự trưởng của bảo hiểm Chính Thái, tương lai cậu cũng có quyền được thừa kế tài sản, nên mới quyết tâm một lòng với cậu thì có."

Trác Lập Bình nheo mắt lại. "Này, Hồ Thấm Nhu, mình thấy cậu cũng coi như là người mẫu có danh tiếng, hoa đào xuất hiện một đóa lại một đóa, đàn ông dây dưa với cậu không phải là nam minh tinh thì cũng là một cậu ấm, sao mình không nghe nói có người cầu hôn cậu? Cậu ghen tỵ chúng mình đều đã lập gia đình, ghen tỵ mình tuy là con gái riêng, nhưng lại có đàn ông muốn theo đuổi?"

Hồ Thấm Nhu cười giả lả."Cậu đừng tự dát vàng lên mặt mình nữa có được hay không? Chúng ta mới hai mươi bảy tuổi, đây chính là thời khắc đẹp nhất cuộc đời người phụ nữ, mà sự nghiệp của mình cũng đang gặp vận đỏ, lúc này không tranh thủ kiếm tiền thì đợi đến bao giờ? Mình đi Đại lục chụp một quảng cáo đồng phục, cũng nhận được 50 vạn đó! Mình điên mới kết hôn bây giờ, cậu có từng thấy người mẫu nào kết hôn trước ba mươi tuổi không? Mình và các cậu không giống nhau, mình là người có danh tiếng, qua ba mươi tuổi sẽ có Phú Nhị Đại mê luyến không dứt."

Trác Lập Bình tức khí, cười lạnh nói: "Tốt nhất là cậu nói được làm được, đợi đến khi cậu hơn ba mươi tuổi, gả cho Phú Nhị Đại của Đại lục, tha thứ cho bọn mình không thể chạy xa như vậy đến uống rượu mừng."

Hồ Thấm Nhu hưng phấn cười."Cậu không biết rằng người mẫu, nữ minh tinh có trào lưu kết hôn ở nước ngoài sao? Đến lúc đó, mình sẽ bảo ông xã giàu có thuê máy bay mời các cậu đi dự hội. Thế nào? Trác Lập Bình, Hay là cậu bảo Triệu Lỗi cũng làm thế đi, tổ chức một hôn lễ ở nước ngoài để cho cậu nở mày nở mặt một phen?"

Trác Lập Bình bực mình ra mặt."Tổ chức hôn lễ ở Đài Bắc thì không nở mày nở mặt sao? Cậu cứ chọc ghẹo mình đi... để mình xem, khi nào thì cậu thực hiện được mơ ước, mình đang phủi mông ngồi chờ máy bay ông xã giàu có của cậu bay đến đây."

"không thành vấn đề!" Hồ Thấm Nhu ngẩng đầu.

Tịnh Thủy cảm thấy Hồ Thấm Nhu còn mạnh miệng hơn lúc trước, là bởi vì càng ngày càng nổi tiếng? Có thể gặp vận đỏ như vậy, chắc cũng không đơn giản như vẻ bề ngoài.

Cốc Dạ Lam không nhanh không chậm nói: "Thấm Nhu, sao cậu dám chắc chắn chuyện tương lai như thế? Trừ phi cậu đang lén lút lui tới với Phú Nhị Đại nào đó."

Hồ Thấm Nhu cố làm ra vẻ thần bí, không trả lời, nhưng khóe miệng âm thầm cười trộm.

Cốc Dạ Lam cảm thấy không có gì thú vị, liếc mắt xem thường, lâu nay cô không liên lạc với Hồ Thấm Nhu, bây giờ rất muốn diệt sạch uy phong của cô ấy, liếc Doãn Tịnh Thủy một cái."Tịnh Thủy cũng không kết hôn ở Đài Bắc nha, nghe nói chồng cậu thuê máy bay mời bạn bè, người thân đến đảo Guam, tốn không ít tiền. Thấm Nhu, cậu có cần hỏi trước xem nên chuẩn bị bao nhiêu tiền không?" Mẹ của cô, Đỗ Thiến Ngâm nghe mọi người trong nhà khoe khoang về hôn lễ sa hoa này không dưới mười lần, nói có bao nhiêu khó chịu liền có bấy nhiêu.

Hồ Thấm Nhu ngoài cười nhưng trong không cười."Mình không lo lắng chuyện tiền bạc, đó là chuyện phiền não của đàn ông."

Trác Lập Bình ngược lại tò mò hỏi."Tịnh Thủy, mình có thể hiểu nguyên nhân cậu không muốn tổ chức hôn lễ ở Đài Bắc, nhưng ông xã cậu cũng quá khốc rồi, một hôn lễ lớn như thế, rốt cuộc tốn bao nhiêu tiền? Nhà mẹ cậu cũng giúp một ít sao?"

Tịnh Thủy chỉ trả lời qua loa: "Tốn bao nhiêu tiền có quan trọng thế không? Chồng mình gánh được, mọi người cùng vui vẻ là đủ rồi. Ba mẹ mình trả phí du lịch cho mình, còn phải lo đồ cưới, mình đã cảm thấy rất ngại rồi." thật ra thì khi đi du lịch, cô chỉ cà thẻ mua vé máy bay, những lộ phí khác hầu như đều do Tôn Vô Nộ lo hết.

Trác Lập Bình sắp kết hôn, nên càng hiếu kỳ các chi tiết khác. "Vậy tiền sính lễ khoảng bao nhiêu? Nhẫn kim cương ba Carat sao? Mình đã nói trước với Triệu Lỗi, nhà mẹ mình cho 100 vạn nguyên sính lễ, mình muốn tối thiểu 1.2 triệu nguyên sính lễ, còn có nhẫn kim cương hai Carat trở lên, nhắc anh ấy không cần phải khó xử, đồ cưới khẳng định không chỉ có những thứ này."

Cốc Dạ Lam híp híp mắt, tiêu hóa cú ném của bà cô nhỏ, thật lâu không lên tiếng.

không đợi Tịnh Thủy trả lời, Hồ Thấm Nhu đã bật cười, "Cái gì cơ? Thẩm gia có ngân hàng Chính Thái, bảo hiểm Chính Thái, còn có những cơ nghiệp khác mình không biết, vậy mà đám cưới cháu gái chỉ cho 100 vạn nguyên sính lễ? Cũng quá rẻ mạt đi! Dạ Lam, cậu trăm phương ngàn kế đoạt lấy Thẩm Uyên, lúc cưới cũng chỉ dám mở miệng yêu cầu một trăm vạn à nha?"

Từ đầu đến giờ, bất luận mọi người vô tình hay cố ý, đều không nhắc đến hai chữ "Thẩm Uyên", vậy mà Hồ Thấm Nhu chẳng những nói ra, còn chế nhạo, cô chờ cơ hội này lâu lắm rồi, lúc trước phát hiện ra Cốc Dạ Lam không có ý tốt với Doãn Tịnh Thủy, thì ghen tị vô cùng, nhưng vẫn làm bộ làm tịch không thể hiện ra mặt.

Cốc Dạ Lam sớm đã chuẩn bị tâm lí, không kiêu ngạo không tự ti nhìn thẳng cô ta."Mắc mớ gì tới cậu? Sính lễ bao nhiêu rất quan trọng sao? Dù sao sau này cũng thành của chồng mình, lấy trước hay lấy sau cũng chẳng có gì khác nhau? Ít nhất mình đường đường gả cho anh ấy, là vợ hợp pháp, lại có con trai, nền tảng hôn nhân vững chắc. Còn cậu, khoe khoang nửa ngày, nhưng có ai nhìn thấy ảnh cậu và phú nhị đại chụp chung đâu, theo cá tính của cậu, đáng lẽ đã sớm đăng lên blog, phô trương ân ái mới đúng."

Hồ Thấm Nhu không phải là đèn đã cạn dầu, mặt không đổi sắc đáp: "Nhà đối phương là gia tộc lớn, cần phải khiêm tốn một chút, dù sao mình cũng là danh nhân, cần đề phòng đám chó săn chụp ảnh, mình lo lắng tình yêu của mình bị đèn flash chiếu chết a!"

Cốc Dạ Lam cười lạnh. "Có thể bí mật đến mức không ai nhìn thấy sao?"

Hồ Thấm Nhu cố làm ra vẻ vô tội, "Mình sẽ không giới thiệu bạn trai cho chị em tốt, ngộ nhỡ bị đoạt đi, mình sẽ đau đớn đến chết luôn."

"Cậu. . . . . ." Cốc Dạ Lam không khỏi xấu hổ quá hóa giận.

"Mình còn có việc, đi trước." Hồ Thấm Nhu cười mị hoặc, rút đủ số tiền trả cho phần điểm tâm của mình rồi đặt lên bàn, hất tóc, phong tình vạn chủng đi ra khỏi nhà hàng.

Cốc Dạ Lam bực bội."Tịnh Thủy, cậu rất vui vẻ đi! Có người thay cậu bất bình."

Tịnh Thủy lười biếng cười một tiếng. "Mình không cần người khác thay mình bất bình, cho nên không dám nhận ân huệ này. Dạ Lam, cậu để ý như vậy sao?"

"Cái gì?"

" Dạ Lam đáng thương, thì ra là cậu rất để ý."

"Tôi để ý cái gì cái gì? Tôi mới không thèm quan tâm!" Cốc Dạ Lam nổi giận nói: "Tôi chỉ là yêu Thẩm Uyên mà thôi, Thẩm Uyên cuối cùng đã chọn tôi, điều này có thể trách tôi sao?"

Bởi vì giọng nói có phần nóng nảy của cô ta, đầu tiên, Doãn Tịnh Thủy ngẩn ra, sau đó không khách khí cười."Tôi đi du lịch nước ngoài gần hai tháng, đã sớm ném chuyện của cậu và Thẩm Uyên ra sau đầu rồi, bởi vì mỗi quốc gia đều chỗ tốt để vui chơi, thật sự không rảnh mà ưu thương. thật không ngờ cậu ngược lại vẫn còn vùi mình trong ‘ mối tình Tiểu tam’?"

Cốc Dạ Lam cứng lại.

Tịnh Thủy nâng ly trà lên, cử chỉ thanh nhã uống một ngụm .

Trác Lập Bình bây giờ mới phát hiện, Doãn Tịnh Thủy cười tươi như hoa, quyến rũ, xinh đẹp, mới thật sự là người diễn vai tàn nhẫn nhất.