Lộ Nam mím chặt môi, trên người mang theo tức giận nhàn nhạt.

Anh suy nghĩ một lúc lâu, nhìn Tô Bắc và Cố Niệm Thành càng nhảy càng đầu nhập.

Anh hung hăng nắm chặt tay lại.

Đột nhiên, ánh mắt anh tùy ý thoáng nhìn, liền thấy ánh mắt si mê của Tô Noãn.

Cô ta nhìn mình không chớp mắt, cả người đều giống như mê mẩn.

Trên mặt Lộ Nam lộ ra biểu tình chán ghét.

Anh hít sâu một hơi, xoay người đi về phía Tô Noãn.

Ở trong thần sắc khiếp sợ xen lẫn vui sướng của Tô Noãn, Lộ Nam chậm rãi mang cô ta vào sân nhảy.

Hai người bắt đầu khiêu vũ trong sân nhảy.

Lộ Nam cố ý mang theo Tô Noãn, di động về phía Tô Bắc và Cố Niệm Thành.

Cố Niệm Thành và Tô Bắc, bước nhảy của hai người phối hợp không chê vào đâu được.

Anh ta vừa muốn nói khẽ với Tô Bắc.

Vừa nhấc đầu, đột nhiên liền thấy Lộ Nam.

Anh còn chưa phản ứng lại, liền thấy, Lộ Nam trực tiếp đẩy bạn nhảy về phía mình.

Tô Noãn vạn phần giật mình, cô ta gần như là không hề chuẩn bị, vừa xoay vòng, đã bị Lộ Nam đẩy về phía Cố Niệm Thành.

Cố Niệm Thành cũng rất bất đắc dĩ, nhưng ở sân nhảy, anh luôn không thể bởi vì chút việc nhỏ này, làm nữ sĩ ngã trên mặt đất.

Anh lôi kéo tay Tô Bắc, nhẹ nhàng xoay người một cái.

Tô Bắc liền trượt ra từ trong tay anh, Lộ Nam bắt lấy tay Tô Bắc, bá đạo mang cô vào trong lòng ngực, di động đến bên rìa sân nhảy.

Cố Niệm Thành duỗi tay, nhanh chóng bắt lấy Tô Noãn sắp té ngã.

Cố Niệm Thành vừa khiêu vũ, vừa khó hiểu nhìn Tô Bắc và Lộ Nam bên rìa sân nhảy, ánh mắt di động theo bọn họ.

Vẻ mặt Tô Noãn tràn đầy phẫn nộ và ghen ghét.

Cô cho rằng Lộ Nam là muốn khiêu vũ với mình, cô cho rằng anh rốt cuộc muốn quay đầu, nhìn xem chính mình.

Lại không nghĩ rằng, anh làm hết thảy, đều là vì Tô Bắc.

Sao kêu cô có thể không phẫn nộ, cô thậm chí bắt đầu ghi hận Tô Bắc.

Nếu không phải vì Tô Bắc, Lộ Nam khẳng định sẽ không đối với mình như vậy.

Một khúc kết thúc.

Lộ Nam trực tiếp lôi kéo Tô Bắc, đi ra ngoài sân nhảy.

Tô Bắc mang giày quá cao, gần như là bị Lộ Nam kéo đi.

Dưới chân cô lảo đảo hai cái, thiếu chút nữa té ngã trên đất.

Cô dùng hết sức lực toàn thân, một tay ném tay Lộ Nam ra.

Lộ Nam tức giận xoay người nhìn cô.

Tô Bắc nổi trận lôi đình, anh không thể hiểu được lôi chính mình ra khỏi sân nhảy, hiện tại lại không giải thích một câu, liền muốn kéo mình đi.

Anh là có bệnh đi!Hai người căm tức nhìn vài giây, Tô Bắc nghẹn tức giận mở miệng: “Lộ Nam, có phải anh có bệnh không, anh không biết tôi mang giày cao gót sao? Còn lôi kéo tôi đi nhanh như vậy, anh lại trúng gió cái gìLộ Nam mím chặt môi, anh không nói một lời nhìn Tô Bắc.

Anh sợ chính mình vừa mở miệng, liền sẽ nói ra lời khó nghe.

Anh kiềm nén một lát, lúc này mới trầm giọng: “Tô Bắc, không phải cô nói cô đau chân sao? Nếu cô đau chân, vậy cô còn chạy tới khiêu vũ làm sao, rốt cuộc là hai ta ai có bệnh!”Lộ Nam nói xong, tựa hồ cảm thấy chưa hết giận, con ngươi anh lóe lóe, tiếp tục bổ sung nói: “Tôi ngược lại không biết, thủ đoạn thông đồng người của cô trở nên lợi hại như vậy từ khi nào, tôi mới đi một lúc, cô liền thông đồng Cố Niệm Thành, có phải hiện tại cô đã làm quyết định cho sau này?”

.