Cạch... cửa phòng bệnh được mở ra, một thân hình nhỏ nhắn đi vào.

Tin Tin đeo trên lưng chiếc ba lô nhỏ màu đen, vừa mở cửa phòng đã chạy tới bên giường của Trần Thanh Trúc, giọng nói lo lắng, cất lên.

"Mẹ... người có sao không? Người bị khó chịu ở đâu?..."

Trần Thanh Trúc nhìn thấy con trai lo lắng cho mình thì trong lòng dâng lên một dòng nước ấm chảy qua. Cô mỉm cười nói với bé.

"Mẹ không sao... con đừng lo quá... nhưng sao con lại ở đây?..."

Tin Tin hơi nhíu mày lại, khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ cau lại.

"Con gọi cho mẹ không có được liền lần theo định vị thì thấy mẹ đang ở đây nên tới... mẹ... mẹ bị làm sao vậy? Sáng nay vẫn còn rất tốt mà?"

Trần Thanh Trúc hai mắt mở to nhìn con trai. Thằng nhóc này vậy nhưng lại cài định vị theo dõi với cô... aizzz... con trai thông minh quá người làm mẹ như cô nên làm thế nào đây?

Bên này hai mẹ con đang nói chuyện thì bên kia Lê Gia Hào đang kinh ngạc tới không nói lên lời, Helen vậy nhưng lại có một cậu con trai lớn như vậy rồi sao? Không phải cô năm nay mới chỉ có hai mươi bốn tuổi thôi sao? Chẳng có lẽ... omg...

Trần Thanh Trúc bỗng nhiên nhớ ra trong phòng còn có một người nữa, cô ngại ngùng nhìn Lê Gia Hào cười chống thẹn.

"Lê tổng thật xin lỗi... giới thiệu với anh đây là con trai tôi... Trần Bình An..."

Rồi cô lại nhìn Tin Tin nói.

"Tin Tin con chào Lê Tổng đi... hôm nay mẹ đã làm phiền Lê Tổng rất nhiều rồi..."

Tin Tin nghe lời mẹ, quan sát người đàn ông trước mặt bé. Người này sao bé nhìn quen mắt vậy nhỉ, hình như là gặp ở đâu đó rồi... a... đúng rồi đây chẳng phải là người đã va vào bé khi ở sân bay hôm bé mới về nước sao? Tuy đã nhận ra người này đã gặp qua một lần nhưng bé không biết người này có nhận ra bé hay không, bé liền ngoan ngoãn lễ phép mà chào hỏi.

"Chào chú ạ... cháu là Trần Bình An..."

Lê Gia Hào nhìn Tin Tin liền nhận ra cậu bé mình đã gặp qua ở sân bay, anh liền cúi người mỉm cười ôn nhu với cậu. Cậu bé trước mặt này cho Lê Gia Hào một cảm giác vô cùng thân thiết, anh muốn được lại gần cậu hơn, thậm chí có một nỗi xúc động muốn ôm cậu nhóc vào lòng...

"Chào cháu... chú là Lê Gia Hào rất vui khi được làm quen với cháu... chúng ta làm bạn được chứ..."

"Được ạ..."

Tin Tin rất nhanh không cần suy nghĩ gì nhiều liền đồng ý. Ở Lê Gia Hào cho bé một cảm giác muốn thân cận vô cùng khó nói thành lời.

Trần Thanh Trúc ngạc nhiên nhìn con trai mình, đây là con trai cô sao? Có phải bị đánh tráo rồi không? Thằng nhóc này từ khi nào mà dễ nói chuyện bắt quen vậy hả. Bình thường nó không phải chỉ là lạnh lùng, bộ dáng ông cụ non mà thờ ơ người ta sao? Sao hôm nay lại...

Mà bên này Lê Gia Hào lúc này đã ôm lấy cậu nhóc lên, cả hai đều vui vẻ cười nói.

Nhìn một màn này, cô gái nào đó lại u mê, choáng váng, đây là sao? Trần Thanh Trúc có cảm giác con trai mình chính là bị đánh tráo mất rồi...

Tin Tin nhìn Lê Gia Hào, đôi mắt khẽ chớp chớp nói.

"Chú... chú có thể đưa cháu đi gặp bác sĩ để hỏi tình trạng sức khỏe của mẹ cháu không?"

Lê Gia Hào không chút do dự liền gật đầu đồng ý.

"Được..."

Tin Tin nhìn sang mẹ mình dặn dò.

"Mẹ... mẹ ở đây, con nhờ chú đưa qua tìm bác sĩ hỏi tình trạng của mẹ một chút, lát quay lại ạ..."

Trần Thanh Trúc phục hồi lại tinh thần liền nói.

"không cần đâu con..."

Tin Tin không để mẹ mình nói hết liền chặn lời.

"Mẹ... sức khỏe của mẹ là quan trọng nhất..."

Trần Thanh Trúc được con trai quan tâm liền cảm động không thôi...

"Ồ!!! Mẹ biết rồi..."

Trong phòng bác sĩ trưởng khoa. Ông bác sĩ già khẽ đẩy gọng kính nhìn hai người một lớn một nhỏ trước mặt mình, ông nhận ra Lê Gia Hào nhưng không biết anh dẫn theo đứa nhỏ tới làm gì, liền hỏi.

"Hai người tìm tôi có chuyện gì sao?..."

Tin Tin nghe bác sĩ hỏi liền nói.

"Bác sĩ...mẹ cháu... tình trạng sức khỏe của mẹ cháu có vấn đề gì không ạ..."

Bác sĩ nhìn đứa bé trước mặt, lại nhìn sang Lê Gia Hào, suy sét đôi chút bác sĩ già liền nói.

"Mẹ cháu bị bệnh Huyết Áp Thấp...Huyết áp thấp là căn bệnh phổ biến. Ở mức độ nhẹ, huyết áp thấp có thể không cần điều trị. Tuy nhiên nếu chủ quan huyết áp thấp có thể gây ra những nguy hiểm như: Đột quỵ, tử vong, hoặc ảnh hưởng nghiêm trọng tới tim mạch..."

Tin Tin nghe bác sĩ nói thì khuôn mặt nhăn nhó lại, cậu bé liền hỏi.

"vậy bệnh của mẹ cháu?..."

Bác sĩ già:"Mẹ cháu không có đáng ngại cho lắm, nên cháu đừng lo quá. Chỉ là vẫn nên ở lại bệnh viện để quan sát thêm vài ba hôm. Không có gì đáng ngại thì có thể xuất viện. Về sau cần chú ý một chút, cải thiện sinh hoạt điều độ, cùng điều chỉnh chế độ ăn uống và hoạt động thể thao kết hợp lối sống lành mạnh là được..."

(Còn tiếp)