Rất nhanh máy bay đã bay đến địa phận của thành phố X, Bạch Thanh Dung đang thiu thiu ngủ trong lòng Lâm Thành Phong, Lâm Thành Phong nhìn người con gái trong lòng mình, trái tim thấp thỏm một tháng cuối cùng cũng yên tâm trở lại.

Bạch Thanh Dung cũng không biết mình trở về phòng như thế nào, đợi đến lúc cô tỉnh lại thì mặt trời đã lặn rồi, đúng lúc cô vừa mở mắt ra thì bên tai truyền đến một giọng nói mà cô vẫn rất nhớ đến.

“Cuối cùng em cũng tỉnh rồi!” Lâm Thành Phong nằm nghiêng người trên giường, một tay chống đầu, anh chăm chú nhìn Bạch Thanh Dung như vậy đã rất lâu rồi.

Có lẽ là đã bắt đầu từ khi anh đặt cô xuống giường, từ trước đến nay anh chưa từng nhớ một người nào đó điên cuồng đến vậy, một tháng xa nhau này khiến anh hoàn toàn nhìn rõ được vị trí của Bạch Thanh Dung ở trong lòng mình, cô cũng không còn là người vợ trên danh nghĩa có như không kia nữa, anh yêu cô, muốn giữ cô ở bên cạnh, cả đời đều yêu chiều như vậy.

Bạch Thanh Dung nhìn Lâm Thành Phong rồi ôm chặt lấy anh.

Một tháng này, cô vẫn luôn thấy canh cánh trong lòng vì anh không xuất hiện để cứu mình, càng nghi ngờ tình cảm mà anh dành cho cô rốt cuộc có thật hay không.

Điều khiến cho Bạch Thanh Dung không bao giờ nghĩ đến đó là, hôm đó anh cũng đi cứu mình, còn suýt nữa thì nguy hiểm đến tính mạng.

“Được rồi, đều đã qua cả rồi, sau này anh sẽ sắp xếp vài tên vệ sĩ cho em để tránh xảy ra những chuyện như vậy.” Lần này Lâm Thành Phong cũng đã hiểu được cảm giác lo lắng hãi hùng.

Sau này anh không cho phép những chuyện như vậy được xảy ra nữa.

“Vâng.” Bạch Thanh Dung cũng thấy sợ cảm giác như vậy, Mộ Duy Thiên chính là một tên biến thái, nghĩ đến dáng vẻ hắn muốn xé quần áo của cô là cô lại thấy toàn thân run rẩy sợ hãi, may mà hôm đó Hạ Dũng đến kịp, bằng không thì cô thật sự không dám tưởng tượng hậu quả sẽ như thế nào.

“Thanh Dung, hãy quên ngày hôm đó đi, sau này anh sẽ không để cho em phải chịu bất kỳ một tổn thương nào nữa.” Lâm Thành Phong nói như đang thề vậy.

Ở bên kia, sau khi tách khỏi Bạch Thanh Dung và Lâm Thành Phong thì Hạ Dũng lại ngồi một mình trong căn phòng mà Bạch Thanh Dung đã từng ở, nhìn khắp căn phòng, đâu đâu cũng là hình dáng của Bạch Thanh Dung, nhưng người đẹp đã đi rồi, thứ còn lại chỉ là những ảnh hưởng của cô trong ký ức của anh mà thôi.

Anh đi đến trước bàn trang điểm của cô rồi ngồi xuống, mở ngăn kéo ra rồi nhìn thứ đặt ở bên trong, một chiếc hộp gấm được cất vào trong cùng của ngăn kéo, Hạ Dũng cười gượng.

Cô lại để món quà mà anh tặng cho cô ở lại nơi này, hai người đã định trước là không có duyên phận, đến thứ mà anh muốn tặng cho cô nhất cũng bị lãng quên ở nơi này.

Hạ Dũng nhìn mình trong gương rồi cười gượng.

“Hạ Dũng à Hạ Dũng, từ lúc nào mà mày trở nên thảm hại đến vậy.” Nói xong anh lấy “tình cảm chân thành của đời này” bỏ vào trong túi của mình rồi đứng dậy ra khỏi phòng.

Anh đi ra phòng khách rồi bảo tất cả người làm trong ngôi biệt thự đi về hết, trong ngôi biệt thự rộng lớn chỉ còn lại một mình anh, anh lấy hai chai rượu trong tủ rượu ra rồi ngồi trên ghế sofa ngoài phòng khách uống.

Rượu chua cay theo cổ họng chảy xuống dạ dày, thiêu cháy một mảng trong người anh.

Có lẽ uống nhanh quá, anh dùng sức nuốt rượu xuống nên đã bị ho vô cùng đau đớn.

Nước mắt lăn dài theo gò má anh, nhiệt độ nóng bỏng làm bỏng cả da.

“Hạ Dũng, mày chỉ có thể say lần này thôi, qua đêm nay, tất cả sẽ tốt cả thôi, không phải chỉ là thất tình thôi sao? Không sao cả, chỉ cần Bạch Thanh Dung vui vẻ hạnh phúc là được rồi.” Hạ Dũng nói xong lại cầm chai rượu lên đưa lên miệng uống ừng ực.

Rượu tràn đầy ra áo sơ mi, anh chỉ muốn say đi, dùng rượu cồn để làm mất cảm giác đau đớn không chịu nổi trong lòng kia đi, thật sự anh rất đau lòng.

Bạch Thanh Dung với Lâm Thành Phong ôm chặt lấy nhau nằm trên giường, bỗng nhiên một tiếng ùng ục ngượng ngùng vang lên, mặt Bạch Thanh Dung đỏ lên có chút xấu hổ.

Sau khi Lâm Thành Phong nghe thấy liền bế Bạch Thanh Dung ra khỏi phòng, đi thẳng về phía nhà bếp.

“Được rồi, anh bỏ em xuống đi, em có thể tự đi được.” Bạch Thanh Dung thẹn thùng nói, trong biệt thự vẫn còn rất nhiều người làm nữa, để bọn họ nhìn thấy sẽ ngại lắm.

“Anh cứ thích bế em đấy, ai dám nói gì?” Lâm Thành Phong ngang ngược nói, Bạch Thanh Dung nhìn dáng vẻ của anh nên ôm chặt lấy cổ anh rồi rúc đầu vào hõm vai của anh.

Trên bàn ăn, đám người làm nhìn thấy Lâm Thành Phong bế Bạch Thanh Dung từ tầng hai đi xuống nên vội vàng bưng thức ăn lên.

Lâm Thành Phong đặt Bạch Thanh Dung ngồi lên ghế rồi đặt một nụ hôn lên mặt cô, nhìn thấy gò má Bạch Thanh Dung bỗng đỏ ửng lên nên không khỏi vui mừng đi về chỗ của mình.

Người vợ bé nhỏ của anh lúc nào cũng có vẻ thẹn thùng đáng yêu như vậy thì làm sao anh còn tâm trạng ăn cơm được nữa, hận không thể xử tử cô ngay tại chỗ.

Một hồi chuông điện thoại vang lên, Lâm Thành Phong tỏ ý bảo Bạch Thanh Dung cứ ăn cơm trước còn mình thì ra phòng khách nghe điện thoại.

Bạch Thanh Dung coi như không có chuyện gì xảy ra, tự ăn.

Lâm Thành Phong đi ra phòng khách, lúc cầm điện thoại lên thì trước mặt truyền đến một giọng nói quen thuộc.

“Sếp Lâm, tôi nghe nói anh dùng máy bay riêng đón Thanh Dung về rồi, xem ra sếp Lâm còn si tình hơn là những gì tôi tưởng tượng đấy.” Bên kia điện thoại là tiếng của Mộ Duy Thiên, trong tay cầm ly rượu giơ lên cao rồi khẽ lắc, nhìn rượu trong ly đung đưa, nói bằng tâm trạng rất vui.

“Mộ Duy Thiên mày muốn làm gì, tốt nhất mày đừng để tao tìm thấy mày, bằng không, tao nhất định sẽ không để yên cho mày đâu.” Lâm Thành Phong nghiến răng nghiến lợi nói.

Lúc này anh hận không thể xé xác Mộ Duy Thiên ra từng mảnh, nếu không phải tại hắn thì anh với Bạch Thanh Dung cũng không phải xa nhau cả tháng trời! Anh cũng không phải nhận phát súng suýt nữa thì nguy hiểm đến tính mạng kia, cũng sẽ không khiến cho Hạ Dũng với Bạch Thanh Dung sống với nhau suốt một tháng.

“Tôi chẳng có mục đích gì cả, chỉ là có lòng tốt muốn nhắc nhở cậu một chút thôi, buổi tối hôm tôi bỏ thuốc cho Thanh Dung, anh có biết không? Vốn dĩ tôi muốn dùng thứ này để chiếm giữ cô ấy, nhưng lại không ngờ đến Hạ Dũng, cái thằng Hạ Dũng đáng chết kia lại chạy đến vào đúng lúc quan trọng, có điều, tuy tôi không đạt được, nhưng anh biết đấy, người bị bỏ thuốc, chỉ có làm chuyện kia thì mới có thể giải hết được, Lâm Thành Phong, lần này tôi muốn xem xem anh có thật lòng yêu Bạch Thanh Dung hay không.”

Mộ Duy Thiên cười lớn, nếu như người phụ nữ nào mà hắn đã không có được thì người khác cũng đừng mong có được, hắn không tin, người đàn ông như Lâm Thành Phong như vậy lại cho phép người phụ nữ của mình bị người đàn ông khác động qua, trong ánh mắt của Mộ Duy Thiên lóe lên một vệt mưu tính, hắn muốn người yêu Bạch Thanh Dung thật lòng chỉ có Mộ Duy Thiên hắn, người khác mồm lúc nào cũng nói là yêu, nhưng đó chỉ là lời đầu môi, còn tình yêu mà hắn dành cho cô vốn là quan tâm đến cô chứ không phải là cơ thể đã bị người khác động vào.

“Thằng chó chết.” Lâm Thành Phong hét lên tức giận, hận không thể ném điện thoại xuống đất, Lâm Thành Phong hoàn toàn bị Mộ Duy Thiên chọc giận.

Nghe thấy giọng nói đầy tức giận của Lâm Thành Phong, Mộ Duy Thiên lộ ra nụ cười đắc ý, nhưng như vậy vẫn chưa đủ, hắn không chỉ muốn như vậy, hắn không có được Bạch Thanh Dung, vậy thì người khác cũng đừng mong có được, hắn không hạnh phúc thì tất cả những người khác cùng theo hắn xuống địa ngục là được rồi.

“Mới vậy đã tức giận rồi sao, Lâm Thành Phong, tôi có lòng tốt nhắc nhở anh một chút, thuốc mà tôi bỏ là loại rất mạnh, vốn tôi nghĩ coi như Bạch Thanh Dung không yêu tôi, nhưng tôi lại rất muốn xem dáng vẻ phục vụ của cô ấy dưới người tôi, kết quả là tôi vẫn chưa có được thì Hạ Dũng đã xuất hiện phá hỏng kế hoạch của tôi rồi, tôi thật sự rất tò mò không biết sau buổi tối hôm đó, trong bụng của Bạch Thanh Dung liệu có phải đã có con của Hạ Dũng rồi hay không, không muốn anh làm cha của con người ta rồi mới quay ra trách tôi là không nhắc anh.”

Mộ Duy Thiên giả vờ có lòng tốt nhắc nhở Lâm Thành Phong nhưng lại khiến cho cơn tức trong lòng Lâm Thành Phong càng rừng rực hơn, tâm trạng tức giận kia bỗng chốc xông lên đầu anh, có vẻ anh nên đi hỏi thử Bạch Thanh Dung, rốt cuộc giữa cô với Hạ Dũng có xảy ra chuyện kia không.

Nhưng anh lại dừng bước lại, trúng phải thuốc như vậy, trong tình huống nguy hiểm như vậy, còn có cách khác không?

Lâm Thành Phong tức giận cúp máy, nhìn Bạch Thanh Dung đang ăn cơm trong phòng ăn ở phía xa, trong lòng vô cũng phức tap, bỗng nhiên anh không biết phải đối mặt với Bạch Thanh Dung như thế nào nữa, anh lo nếu hỏi ra, vậy thì sẽ càng khiến cho tất cả mọi người đều thấy khó xử, xem ra, anh vẫn nên bình tĩnh đi ra là được.

“Thành Phong, đến đây ăn cơm đi.” Bạch Thanh Dung nhìn thấy Lâm Thành Phong cúp máy rồi nên vội vàng đứng dậy gọi anh đến ăn cơm.

Lâm Thành Phong thấy Bạch Thanh Dung chạy đến muốn kéo tay anh, bỗng nhiên anh lại tránh ra.

“Em cứ ăn đi, công ty xảy ra chút chuyện, anh phải đi xử lý một lát.” Lâm Thành Phong nói xong liền quay người rời khỏi ngôi biệt thự.

Bạch Thanh Dung không hề cảm nhận được vẻ khác thường của Lâm Thành Phong, cho là anh lo việc của công ty cho nên mới vội vã như vậy, lúc cô chạy theo ra khỏi biệt thự thì đã thấy Lâm Thành Phong đã ngồi vào trong xe rồi.

“Thành Phong, anh đi chậm thôi, em đợi anh về.” Bạch Thanh Dung nói xong rồi nhìn về phía Lâm Thành Phong vẫy tay, Lâm Thành Phong nhìn Bạch Thanh Dung bịn rịn nên bảo Cường lái xe đi luôn.

Bạch Thanh Dung nhìn Lâm Thành Phong rời đi rồi mới quay người đi vào trong ngôi biệt thự, ăn cơm xong rồi trở về phòng, sau khi tắm rửa xong lại ngồi trên giường đợi Lâm Thành Phong trở về.

Có lẽ ban ngày ngủ nhiều quá nên cô cũng không thấy buồn ngủ nữa, vừa ngồi trên giường nghịch điện thoại, vừa đợi Lâm Thành Phong.

Sau khi Lâm Thành Phong để Cường đưa mình đến công ty xong liền bảo Cường quay về bảo vệ Bạch Thanh Dung, cho dù như thế nào, anh cũng không cho phép chuyện bắt cóc như vậy được xảy ra một lần nữa.

Cường nhận lệnh trở về biệt thự, theo lý mà nói sau khi xa cách lâu ngày sẽ càng yêu quý nhau hơn, nhưng tại sao đại ca lại chọn ở lại công ty, cũng không ở nhà cùng người mà bản thân hằng mong nhớ, Cường nghĩ rất lâu nhưng cũng không sao hiểu nổi, bất lực thở dài, đầu óc của Lâm Thành Phong làm sao mà một người như cậu có thể hiểu được, nếu như cậu có cái đầu như vậy thì cũng đã trở thành người có danh tiếng rồi.

Cường lái xe về biệt thự, Bạch Thanh Dung nhìn thấy có ánh đèn ô tô chiếu qua cửa sổ nên vội vàng xuống dưới nhà đón.

Nhưng khi nhìn thấy chỉ có một mình Cường quay về thì trong lòng có chút thắc mắc.

“Thành Phong không về sao?” Bạch Thanh Dung nhìn Cường hỏi với chút thất vọng.

“Cô chủ, chủ tịch còn có việc cần phải giải quyết nên bảo tôi về nói với cô hôm nay anh ấy không về nhà, cô đi nghỉ sớm đi.” Cường lễ phép nói, sau khi Bạch Thanh Dung nghe xong, có chút thất vọng, nhưng nghĩ đến chuyện anh có việc phải giải quyết nên cũng đành quay người đi về phòng.

Cường nhìn dáng vẻ thất vọng kia của Bạch Thanh Dung, lắc đầu không biết phải làm sao, bảo người làm thu dọn một phòng cho cậu xong rồi cũng về phòng nghỉ ngơi luôn.

Ở công ty, Lâm Thành Phong nằm trong phòng nghỉ mãi không thể chợp mắt nổi, trong đầu anh lúc này toàn là những lời mà Mộ Duy Thiên nói, bao nhiêu năm rồi, trên thương trường anh làm gì cũng thuận lợi cả, bỗng nhiên giờ lại có cảm giác bị đánh bại.

Anh rất bất lực, không biết làm sao để đối mặt với Bạch Thanh Dung nữa, anh lo mình sẽ nói ra lời gì đó làm tổn thương cô, anh nằm trên giường trằn trọc không yên, không làm sao ngủ được.

Trong tiềm thức của Lâm Thành Phong, anh không thể nào chấp nhận được chuyện như vậy, Mộ Duy Thiên cũng không cần phải nói dối làm gì, huống hồ anh cũng quá hiểu Bạch Thanh Dung, muốn cô cúi mình trước Mộ Duy Thiên, tất nhiên là hắn phải dùng những thủ đoạn này.

Những lời Mộ Duy Thiên nói thật sự khiến Lâm Thành Phong thấy ghê tởm, nghĩ đến những lời của hắn, anh lại hận không thể đánh cho Mộ Duy Thiên với Hạ Dũng một trận thật đau để hả giận.

Nhưng bây giờ có nói gì thì cũng đều đã muộn cả rồi, Lâm Thành Phong nằm trên giường bất lực, trong đầu rất rối.

Một lúc lâu sau, anh vẫn không sao ngủ nổi, khó chịu nên vứt gối xuống đất, ngồi dậy không ngủ nữa.