Một giờ sáng.

Từ An An mơ màng tỉnh dậy, khẽ cử động một chút cũng cảm thấy cả người đau nhức.

Cô nhìn sang bên cạnh, thấy Nguyệt Như Ái đang ngủ gật trên mép giường của mình, cô mới nhớ lại mọi chuyện rằng mình bị bắt cóc bởi Ái Huyền Liên.

Và cả chuyện động trời kia nữa.

Từ An An không kìm nổi, bật khóc như một đứa trẻ.

Cớ sao, tất cả những chuyện tồi tệ nhất lại ập tới cô như vậy.

Lúc này, Lâm Dương Vũ bước vào, Từ An An nhanh chóng lau đi những giọt nước mắt ấy, nhưng như vậy cũng không thể nào qua được mắt Lâm Dương Vũ.

- Cô tỉnh rồi à?

- Ừ… Ừm.

- Cô đói chưa? Cảm thấy trong người sao rồi?

- Tôi không sao… Rót cho tôi một cốc nước được rồi.

Nghe vậy, Lâm Dương Vũ rót nước ấm cho Từ An An, sau đó ngồi bên cạnh Nguyệt Như Ái.

- Anh… Tôi…

- Tôi hiểu cô muốn nói gì, đến tôi là bạn thân của Lục Đình Phong, cũng không hề biết nó đi xem mắt hay gì, nhưng có một sự thật rằng, cậu ta rất yêu cô đấy.

- Làm sao anh dám nói chắc nịch Đình Phong yêu tôi như vậy?

- Cậu ta tâm sự nhiều nhất là với tôi, mà mỗi lần tâm sự là đều nói tới cô, lúc nào cũng nói yêu cô, cô là vợ tương lai của nó…

Tuy đang cùng Lâm Dương Vũ nói chuyện, nhưng nghe anh nói Lục Đình Phong yêu mình như vậy, nước mắt mà Từ An An đang kìm nén lại trào ra, nghẹn ngào mà nói tiếp với anh.

- Ha, nếu tôi biết sớm hơn thì tốt… Giờ biết được Đình Phong yêu tôi cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa… Lúc nãy, anh cũng nghe Ái Huyền Liên nói rồi đấy, Đình Phong đã cùng cô ta lên giường với nhau, có khi cô ta còn có thể mang thai nữa… Với lại, tôi mà thất hứa với Ái Huyền Liên, cô ta cũng sẽ… hại tới Từ Gia mất.

Mặc dù không quá thân quen với Từ An An, Lâm Dương Vũ vẫn chua xót thay cho cô, dẫu sao, cô ấy cũng là bạn thân của bạn gái anh, là người mà bạn thân anh yêu và cũng là người mà đã giúp anh với Nguyệt Như Ái tới được với nhau.

Anh biết Từ An An và Lục Đình Phong là yêu nhau thật lòng, nhưng do số phận đã định sẵn khiến hai người này gặp muôn vàn khó khăn, không biết tương lai họ có thể đến được với nhau không nữa.

Anh thở dài, chuyện này cũng thật mệt.

- Lâm Dương Vũ, tôi hỏi anh một câu, anh có thật lòng yêu Như Ái không?

Anh không trả lời ngay câu hỏi của Từ An An, suy nghĩ một hồi rồi mới nói.

- Có… Tôi thật lòng yêu Như Ái, cô ấy quan trọng hơn bất kì ai trên thế giới này.

Vừa nói, anh vừa nhìn Nguyệt Như Ái, Từ An An có thể thấy được sự thật lòng của Lâm Dương Vũ trong ánh mắt ấy.

Bấy giờ, cô mới yên tâm rằng Nguyệt Như Ái đã gặp được một người đàn ông tốt.

- Vậy, anh nhớ phải chăm sóc Như Ái thật tốt, nếu không làm ma tôi cũng không tha cho anh.

- Cô… định đi đâu? – Lâm Dương Vũ hỏi lại, anh sợ cô gái này gặp cú sốc lớn mà nghĩ quẩn.

- Haha, đừng lo, tôi không nghĩ quẩn đâu.

Tôi dự tính sẽ chuyển ra nước ngoài sinh sống thôi.

- Vậy… Cô muốn đi đâu, để tôi giúp cô.

- Tôi cần suy nghĩ, cái này nói sau.

Anh đưa Như Ái về đi, trông bộ dạng cô ấy thế kia chắc hẳn mệt lắm, đã thế chiều nay còn mới từ máy bay xuống cơ mà.

Lâm Dương Vũ gật đầu, nhẹ nhàng bế Nguyệt Như Ái lên rồi đưa cô ra xe trở về chung cư.

Quả như Từ An An nói, cô gái nhỏ của anh chắc hẳn mệt lắm mà anh bế ra bế vào như vậy vẫn có thể ngủ say được.

Bước vào trong nhà, nhìn thấy túi đồ ăn rơi xuống đất, Lâm Dương Vũ mới nhớ ra cả mình và Nguyệt Như Ái đều chưa ăn tối.

Vì thế sau khi đặt cô vào giường ngủ, anh bắt tay vào chuẩn bị đồ ăn để sáng mai có thể hâm nóng một chút mà mang đi luôn.

Sau đó mới vào phòng ngủ cùng cô.

Sáng hôm sau, ánh nắng chói chang chiếu vào trong căn phòng lớn.

Nguyệt Như Ái bị ánh nắng ấy đánh thức, cô tỉnh dậy, vẫn chưa tỉnh táo hẳn nên không hiểu sao mình lại nằm trên giường.

Chợt nhớ ra Từ An An tối qua bị đánh, còn đang nằm ở viện, không thay quần áo hay vệ sinh cá nhân gì mà cô chạy ra cửa luôn.

Lâm Dương Vũ đang trong bếp thấy cô chạy nhanh như thế liền nhắc nhở.

- Như Ái, em vội gì thế, đợi anh chút rồi anh đưa em đi.

- Không, An An còn chưa tỉnh, em không yên tâm.

- Cô ấy tỉnh rồi.

Nghe Lâm Dương Vũ nói vậy, Nguyệt Như Ái mới bình tĩnh trở lại, đi vào vệ sinh cá nhân, thay quần áo rồi vào trong bếp.

Thấy anh đang nấu ăn, hương thơm bay khắp nhà, bụng cô chợt réo lên, làm cô đỏ mặt trong phút chốc.

Lâm Dương Vũ nghe thấy mỉm cười, rồi múc ra cho cô một bát cơm cà ri.

- Cả chiều tối qua em không ăn gì rồi, ăn đi đã rồi chúng ta đi.

- Anh nấu sao?

- Ừ, ăn thử xem có ngon không để anh còn biết.

Giờ đây, cô làm gì còn tâm trạng để phâm biệt ngon hay không ngon nữa, nhanh chóng ăn hết để lấp đầy cái dạ dày trước đã, sau đó liền giục Lâm Dương Vũ mau mau tới bệnh viện.

Tới bệnh viện, vào trong thấy Từ An An đã tỉnh, cô thở phào nhẹ nhõm.

- Như Ái, lại đây lại đậy.

- An An, tao lo cho mày lắm đấy.

- Tao biết mà, tao ổn rồi, không phải lo lắm đâu.

Lâm Dương Vũ bước vào sau, tay cầm một hộp cháo đưa cho Từ An An, sau đó liền rời đi.

- Dương Vũ, anh đi đâu vậy?

- Ngoan, em ở lại với cô ấy, anh có chút việc.

Nguyệt Như Ái gật gật đầu.

Còn Lâm Dương Vũ ra xe, đi tới nhà của Lục Đình Phong.

Đến nơi, anh đứng ngoài gọi thế nào cũng không ai ra, điện thoại thì vẫn máy bận từ tối qua tới giờ.

Anh đành chỉ có thể ngồi ngoài chờ.

Một lúc sau, một chiếc oto đi tới, Lâm Dương Vũ vội ra chặn đầu xe để chiếc xe dừng lại.

Người trên xe bước xuống, thật may cho anh rằng đây là người thân cận nhất với Lục Đình Phong ở Lục Gia, Khứa Quân Đức.

- Lâm Tổng.

- Quân Đức, tôi biết Đình Phong đang ở đây, cậu có thể cho tôi gặp cậu ta không.

- Chuyện này… e là tôi không giúp Lâm Tổng được rồi.

Đình Phong, anh ấy bị Lục lão gia nhốt lại rồi, chờ mấy ngày nữa sẽ tiến hành kết hôn với…

- Với Ái Huyền Liên?

Khứa Quân Đức không nói gì, chỉ lặng lẽ gật đầu.

Còn Lâm Dương Vũ hiểu rằng ba của Lục Đình Phong là một người cứng nhắc, không nể tình hay mềm lòng với bất kì ai, vì thế chờ đợi thế này cũng không có tác dụng gì, anh chỉ đành nghe theo Khứa Quân Đức mà đi về, mong rằng có thể điều tra ra chuyện gì đó.

Nguyệt Như Ái ở khách sạn, nghe thấy Từ An An nói rằng muốn ra nước ngoài, tuy không nỡ nhưng cô cũng không giữ cô ấy ở lại, vì cô hiểu Từ An An cần bắt đầu một cuộc sống khác, ở một nơi không có người cô ấy yêu nhất.

- Vậy, mày tính đi đâu?

- Chắc là… Scotland, tao có người thân ở bên đó, khoảng một hai hôm nữa tao sẽ đi luôn, mày giúp tao đặt vé máy bay được không?

- Được rồi.

Nguyệt Như Ái ở cạnh Từ An An từ sáng tới chiều tối, khi Lâm Dương Vũ tới đón mới về.

Trên đường, cô hỏi anh về chuyện của Lục Đình Phong, anh chỉ biết kể lại chuyện sáng nay, rồi về nhà nói tiếp.

Về tới nhà, hai người thấy một kiện hàng nhỏ ở trước cửa, mở ra bên trong vậy mà lại là thiệp cưới màu đỏ chói, trên đó viết tên của Lục Đình Phong và Ái Huyền Liên.

Hơn nữa, vậy mà lại còn trùng với ngày mà Nguyệt Như Ái đã đặt vé cho Từ An An ra nước ngoài.

- Thế này, có phải quá nhanh không? Anh nói xem?

- Lúc nãy anh kể em rồi đấy, Lục Lão Gia muốn thế nào thì mọi chuyện phải thế ấy, chúng ta không can thiệp vào được.

Mà từ hôm qua anh cũng cho người điều tra rồi, thế lực của Lục Gia và Ái Gia kết hợp với nhau quá lớn, nên không thể tìm ra chuyện gì cả.

Nguyệt Như Ái thở dài, chuyện này cũng không trách anh được, trách rằng số của Từ An An cũng quá khổ rồi!