Mà khi bọn họ đang nhìn nhau chăm chú, lại trùng hợp bị Tiêu Lam Na vốn đang trêu đùa Dục Thành nhìn rõ hết thảy, cô ta cảm thấy phản ứng giữa em gái và Hình Thiên Nham có chút kì lạ, tuy trong lòng rất không thoải mái, song cô ta vẫn không dám thể hiện ra.“Tốt.

Tốt lắm.

Tóm lại nhìn thấy Dục Thành cười cha đã rất vui vẻ.” - Hình lão gia đứng lên, đi tới trước mặt Tiêu Khả Nghiên, gật đầu đồng ý: “Thật là, cô rất có bản lĩnh, hãy ở lại Hình gia chúng tôi đi, chúng tôi sẽ bao ăn bao ở cho cô, chỉ cần cô chăm sóc tốt cho cháu đích tôn của tôi, cô muốn bao nhiêu tiền tôi đều sẽ cho cô.”Vị này chính là Hình lão gia ư? Ha ha, trông ông thật là có tinh thần, vẻ mặt lại mang đậm nét chính khí, hơn nữa cô cũng đã nhìn ra được, ông hẳn là vô cùng yêu thương Dục Thành.

Có lẽ Dục Thành sống ở chỗ này thật sự là một lựa chọn không tồi.“Đúng rồi, cô tên là gì?”Thấy Hình lão gia đang hỏi mình, cô bèn nhìn thoáng qua Tiêu Lâm Na, xấu hổ mỉm cười.“Làm sao vậy?” - Cha Hình có chút không hiểu.

Trong khi đó Hình Thiên Nham ở cách đó không xa đã lẳng lặng nhìn tất cả một màn này, liền đứng lên gắt gao nhìn chằm chằm vào Tiêu Khả Nghiên.Lắc đầu, Tiêu Khả Nghiên chỉ mỉm cười, còn lại không nói thêm bất cứ điều gì.“Chuyện này là sao?” - Cha Hình ngơ ngác nhìn về phía Tiêu Lâm Na.Đôi mắt cô ta chợt lóe lên, ra vẻ không hiểu rõ Tiêu Khả Nghiên, do dự hỏi: “Cô? Là không nói được đúng không?”Gật đầu.Giờ khắc này, tất cả mọi người ở Hình gia đều ngây ngẩn cả người, còn Hình Thiên Nham đứng bên này đang chăm chú nhìn cô cũng lộ ra vẻ thất vọng.

Không đúng.

Chính anh cảm giác có điều gì đó sai sai, cô ấy có thể nói được, hơn nữa cô ấy rất có tình cảm với con của anh.

Không chỉ tới ứng tuyển cho vị trí vú em, cô ấy còn trông như một sản phụ, hơn nữa vẫn đang trong thời kỳ nguồn sữa mẹ dồi dào.

Dựa vào điểm ấy, Hình Thiên Nham cho rằng người phụ nữ mang khí chất đặc biệt ấy không phải bị…, chỉ là…Một lần nữa anh lại nhìn lướt qua Tiêu Khả Nghiên.

Cô rõ ràng còn rất trẻ, nhưng vì sao lại muốn làm cho bản thân trông già đi như vậy? Mang theo nỗi nghi hoặc này, anh chậm rãi bước lên lầu hai, trở về phòng của mình.“Tôi không phải kì thị người tàn tật đâu, chỉ là…” - Cha Hình có chút khó xử: “Không thể nói chuyện, nếu chăm sóc Dục Thành chắc sẽ gặp phải trở ngại nhỉ?”“Không.

Không.” - Tiêu Khả Nghiên liều mạng lắc đầu, không hề muốn niềm hy vọng duy nhất của cô là được ở bên Dục Thành cứ như thế bị đoạt đi.

Cô hướng ánh mắt mang vẻ cầu xin về phía Tiêu Lâm Na, lúc này cô chỉ có thể nhờ chị ấy giúp đỡ mà thôi..