*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mấy ngày này Phó Hàn Tranh đi sớm về sớm vì ở nhà còn có hai đứa con nhỏ cần chăm sóc, vốn là một người đàn ông mạnh mẽ quyết đoán trên thương trường bỗng chốc lại trở thành vú em toàn năng.
Mặc dù trong nhà có thím Nguyệt và người giúp việc, nhưng đứa con nhỏ thật sự là còn quá nhỏ, chỉ mới có ba tháng tuổi, vẫn còn đang gào khóc đòi bú.
Phó Hàn Tranh vừa mới tháo caravat, cởi nút áo sơmi. Lúc đang đi lên căn phòng trẻ em trên lầu thì đã nghe thấy một tiếng khóc vang dội của trẻ sơ sinh.
Thím Nguyệt đang dỗ bé, nhưng dỗ thế nào bé cũng không nín, đứa nhỏ cứ khóc suốt, khóc đến nỗi mắt đỏ hết cả lên. Phó Hàn Tranh khẽ nhăn mày, bị tiếng trẻ con khóc làm cho phiền muộn.
"Để tôi bế cho."
Thím Nguyệt giật mình, thím đã làm ở đây hai, ba tháng rồi nhưng lúc bình thường toàn là mợ chủ bế bé, dỗ bé, thím chưa bao giờ thấy cậu Phó bế đứa bé này. Hơn nữa lúc bình thường cậu Phó luôn làm mặt lạnh, chỉ có khi ở trước mặt cô chủ và Tiểu Đường Đậu thì biểu cảm mới không còn nghiêm túc như vậy nữa, ngài ấy có thể dỗ bé được sao?
Thím Nguyệt do dự đưa đứa bé qua cho Phó Hàn Tranh, quả nhiên không ngoài dự liệu, đứa nhỏ nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn nhưng hung dữ của Phó Hàn Tranh thì khóc càng to hơn.
Phó Hàn Tranh mím môi chặt hơn, việc này là thế nào đây? Tiểu Diêm Đậu lại cố ý giày vò ba ruột nó?
"Mẹ con đã không cần con nữa rồi, con mà còn khóc nữa đến ba cũng không cần con luôn đó."
Thím Nguyệt: "..."
Có thể dỗ thế này sao?
Tiểu Diêm Đậu: "Oa oa oa.."
Đáp lại Phó Hàn Tranh là tiếng khóc càng lớn hơn.
Thím Nguyệt dè dặt đề nghị, nói: "Cậu Phó, dỗ trẻ con không thể dùng lời hù dọa được, Tiểu Diêm Đậu vẫn còn quá nhỏ, phải bế lắc qua lắc lại như thế này mà dỗ dành."
Phó Hàn Tranh đã từng bế Tiểu Đường Đậu, nhưng Tiểu Đường Đậu dễ dỗ hơn so với nhóc con này nhiều, hơn nữa lúc nhỏ Tiểu Đường Đậu rất thích cười, không hề giống đứa bé này, vừa động một chút đã khóc.
Phó Hàn Tranh kiên nhẫn dỗ dành nửa ngày Tiểu Diêm Đậu mới yên tĩnh lại, nhưng mà rất nhanh, đôi mày chưa giãn ra được bao lâu của Phó Hàn Tranh lại nhíu chặt lại.
Phó Hàn Tranh cảm thấy lòng bàn tay ấm nóng, linh cảm cảm thấy việc này không tốt lắm.
Thím Nguyệt cũng nhận ra Phó Hàn Tranh có vẻ bất thường, cất giọng hỏi:
"Làm sao vậy cậu Phó?"
"Hình như đứa nhỏ tè rồi."
Thím Nguyệt: "..."
Phó Hàn Tranh đen mặt.
Thím Nguyệt vội vàng ôm bé về, nói: "Cậu Phó, cậu đi thay quần áo trước đi đã, để tôi thay tã cho bé."
Phó Hàn Tranh nhìn người mình toàn nước tiểu mà không biết làm sao, chạy vội vào phòng tắm tắm rửa, sau khi thay một quần áo ở nhà sạch sẽ xong vừa bước ra khỏi phòng tắm thì đã nghe thấy tiếng hô kinh hãi của thím Lan.
“Không ổn rồi cậu chủ ơi! Tiểu Đường Đậu bị ngã trong phòng tắm rồi.”
Lòng Phó Hàn Tranh bỗng lộp bộp một tiếng, vội vàng chạy xuống lầu.
Trong phòng tắm, Tiểu Đường Đậu đang được thím Lan dùng chiếc khăn tắm dài bọc lấy, bé đang gào khóc ầm ĩ.
Phó Hàn Tranh chạy qua bể Tiểu Đường Đậu mới vừa bị té lên, hỏi: “Chuyện này là thế nào?”
Thím Lan bị dọa đến nỗi ăn nói lắp bắp, đáp: “Chuyện này... tôi cũng không biết tại sao Tiểu Đường Đậu lại một mình chạy vào phòng tắm nữa.”
Phó Hàn Tranh vừa bế Tiểu Đường Đậu ra khỏi phòng tắm vừa hỏi: “Có ngã trúng chỗ nào không?”
“Ba ơi, tay con đau quá.”
Tiểu Đường Đậu nước mắt lưng tròng, phụng phịu cái miệng nhỏ mà khóc thút thít.
Phó Hàn Tranh vươn tay sờ một chút, bảo: “Con giơ tay lên thử xem có hoạt động được không” Tiểu Đường Đậu nghe lời giơ hai cánh tay nhỏ bé lên, thuận lợi không có vấn đề gì cả.
Lúc này Phó Hàn Tranh mới dám thở phào nhẹ nhõm, sau khi bế Tiểu Đường Đậu vào phòng thì không khỏi nghiêm khắc dạy dỗ: “Sao con không tìm thím Lan nhờ thím ấy tắm giúp con? Sau này không cho phép con một mình tự chạy vào phòng tắm nữa, có nghe hay chưa?”
Tiểu Đường Đậu vươn tay lau nước mắt, tủi thân mà nói: “Con thấy ba đang dỗ em, thím Lan thì đang nấu đồ ăn, con nghĩ mình có thể tự tắm được, Mộ Mộ lại không có nhà, thường ngày toàn là Mộ Mộ giúp con tắm thôi!”
Phó Hàn Tranh than thở một tiếng, vươn tay nhéo nhéo cằm bé con, đầu ra đấy mà giáo dục Tiểu Đường Đậu: “Nhưng mà bây giờ Mộ Mộ không có nhà, con muốn làm gì thì nói trước với ba một tiếng, hoặc là nói với thím Lan nhé.”
Có lẽ là bởi vì giọng điệu của ba quá nghiêm khắc, Tiểu Đường Đậu rướn cổ, khóc càng lớn hơn. Vừa dùng tay lau nước mắt vừa trèo lên giường, mang cặp sách của mình lên, lên án mà nói: “Mộ Mộ chỉ vừa mới đi ba đã hung dữ rồi! Con muốn bỏ nhà ra đi...oa oa oa...”
Phó Hàn Tranh ngồi bên trên chiếc giường nhỏ được trang trí màu hồng nhạt của Tiểu Đường Đậu, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm đứa con, nói: “Đi đi, ba không cản con, ở bên ngoài có đói thì cũng đừng về nhà.”
Đôi mắt Tiểu Đường Đậu đỏ lên, cái miệng nhỏ cũng phồng lên, ra vẻ hung dữ mà trừng mắt nhìn Phó Hàn Tranh.
“Ba bắt nạt người ta!”
“Không phải con nói muốn bỏ nhà đi sao? Sao giờ lại biến thành ba bắt nạt con rồi?”
Tiểu Đường Đậu tức muốn chết, ôm cặp sách của mình, mặc bộ đồ tắm màu hồng, ương ngạnh ngồi bệt xuống đất.
Phó Hàn Tranh nhìn nhìn con bé, hỏi: "Không đi nữa sao?”
“Hứ!”
Đứa nhỏ này có vẻ cũng không muốn mất thể diện nên lại đứng dậy, đeo cái cặp sách hình chú heo nhỏ của mình lên đi ra khỏi phòng, nói: “Con muốn ngồi máy bay đi tìm Mộ Mộ! Hứ!”
Phó Hàn Tranh nhìn chằm chằm bóng dáng như nấm lùn của con bé, bực bội trong lòng đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi, cười phá lên.
Tiểu Đường Đậu núp ở ngoài cửa phòng, thân người nho nhỏ nép sát vào tường lén lút nhìn Phó Hàn Tranh, còn cố ý thanh thanh cổ họng mà nói: “Con thật sự là muốn bỏ nhà ra đi đó nha.”
Phó Hàn Tranh cố tình không đáp lại con bé.
Tiểu Đường Đậu hừ nhẹ một tiếng, nhếch miệng mím môi mà nhắc lại