*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Suốt quãng đường quay về biệt thự nhà họ Phó, Mộ Vi Lan ngồi ở phía sau ghế lái cứ luôn thất thần.

Tiểu Đường Đậu chớp đôi mắt to nhìn cô mấy lần, bàn tay nhỏ bắt lấy, lắc lắc cánh tay của cô: “Mẹ ơi, con muốn chơi trò chơi, mẹ có thể cho con mượn điện thoại được không ạ?”

HỒ, được chứ!”

Mộ Vi Lan hồi thần lại, lấy điện thoại từ trong túi ra đưa cho Tiểu Đường Đậu.

Phó Hàn Tranh đang lái xe ở phía trước, liếc mắt nhìn vợ và con gái qua gương chiếu hậu, nhẹ nhàng nhắc nhở: “Đường Đậu, lúc đang đi xe mà chơi điện thoại là không tốt cho mắt đâu.”

Tiểu Đường Đậu lẩm bẩm trong miệng: “Người ta chỉ chơi một lát thôi mà."

Nhóc con làm nũng một câu, Phó Hàn Tranh cũng không quan tâm đến con bé nữa, ngược lại có chút lo lắng cho Mộ Vi Lan, từ sau khi nói chuyện với giám khảo Phương, tinh thần của cô cứ như để trên mây vậy.

Phó Hàn Tranh hơi cau mày, không kiềm chế được mà hỏi cô: “Giám khảo Phương đã nói chuyện gì với em thế, tại sao trên suốt đường đi em lại không nói câu nào vậy?”

Vừa được vào vòng chung kết thì nên vui mừng mới đúng, sao mặt cô lại có vẻ buồn rầu thế kia cơ chứ.

Mộ Vị Lan còn chưa biết phải nói chuyện đó với Phó Hàn Tranh như thế nào, nhéo nhéo lòng bàn tay của mình nói: “Không có chuyện gì, vì đột nhiên được vào vòng chung kết nên em cảm thấy áp lực quá lớn, còn phải nghĩ xem tác phẩm tiếp theo nên thiết kế như thế nào.”

“Đừng đặt nặng vấn đề về cuộc thi như thế, cũng chỉ là một trò chơi thôi mà, thắng thì tốt, mà nếu như không thắng được thì cũng không cần phải nản lòng, em không cần phải cảm thấy quá nhiều áp lực như thế đâu, chỉ cần hưởng thụ quá trình là được rồi.”

Mộ Vi Lan cong môi, nghe lời đáp lại: “Vâng ạ!”

Tất cả đã có Phó Hàn Tranh ở bên cạnh, mọi chuyện cũng trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Người đàn ông này luôn có một loại ma lực khiến cho người khác trở nên an tâm hơn, có lẽ là vì mỗi lần cô gây họa, anh đều có thể dễ dàng gỡ rối cho cô, có lẽ chỉ là vì cô quá yêu anh, cho nên mới tình nguyện tin tưởng anh vô điều kiện như thế.

Về đến nhà, Tiểu Đường Đậu chạy ngay vào phòng chiếu phim để xem hoạt hình, Mộ Vi Lan hoàn toàn không có tâm trạng phấn khích của một người vừa được vào vòng chung kết, ngồi một mình trong sân, ngắm nhìn hoàng hôn, trong lòng có chút do dự,

Học viện Mỹ thuật Hoàng gia Anh, là trường học nổi tiếng hàng đầu thế giới về đào tạo mỹ thuật, đặc biệt là sau khi kết hôn với Phó Hàn Tranh, thế giới của cô dường như chỉ tập trung trên người của chồng và con, bây giờ cô mới vừa sinh bé thứ hai, thì càng thêm quan tâm đến họ nhiều hơn.

Lúc trước, cô luôn nghĩ, đợi đến khi Tiểu Diêm Đậu tròn ba tuổi rồi, lúc này thằng bé đã có thể nghịch ngợm nhảy nhót, nói chuyện sành sỏi rồi thì cô có thể yên tâm ra ngoài học tập, hoặc là tiếp tục theo đuổi niềm đam mê mỹ thuật lúc trước của mình, nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui thì những điều đó cũng chỉ là kế hoạch hoàn hảo mà chính cô nghĩ ra mà thôi, một người phụ nữ sau khi sinh con xong, cách xa xã hội và công việc mấy năm, mấy năm sau, cô còn có thể thích nghi kịp được với cuộc sống đó không?

Trên thế giới này, công việc và gia đình, chính cô cũng không có cách nào để có thể toàn vẹn cả hai bên, chỉ có thể hy sinh một bên, dành trọn vẹn tâm sức của mình cho bên còn lại.

Phó Hàn Tranh làm việc trong thư phòng một hồi lâu, lúc xuống lầu lại không nhìn thấy bóng dáng của Mộ Vi Lan đầu.

Thím Lan đang chuẩn bị bữa tối, không kiềm chế được mà nói với anh: “Cậu chủ, lúc nãy tôi ra sân sau lấy đồ ăn, phát hiện mợ chủ ngồi một mình ở ngoài đó một lúc lâu, cả người như có tâm sự nặng nề gì đó, tôi gọi cô ấy mấy lần cô ấy đều như không nghe thấy, cậu chủ, cậu có cãi nhau với cô ấy không thế?”

Đôi mắt của Phó Hàn Tranh thoáng qua một tia lo lắng: “Không có, tôi ra sân sau xem thử.”

Phó Hàn Tranh đi ra sân sau, phát hiện cô gái nhỏ kia đang ngồi ủ rũ, không biết đang nghiêm túc suy nghĩ cái gì.

“Đang nghĩ gì thế?”

Người đàn ông đi đến bên cạnh cô, đôi chân dài thẳng tắp, bàn tay thon dài to lớn đặt lên chiếc cổ trắng nõn của cô, nhẹ nhàng vuốt ve.

Mộ Vi Lan nghe thấy giọng nói của anh, khuôn mặt nhỏ ngước lên nhìn, lúc nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú cao quý của anh, trong lòng dâng trào một loại cảm xúc thật khó tả, đồng thời cũng đưa ra quyết định, dần dần khôi phục lại tâm trạng của mình.

Cô ngồi trên chiếc ghế dài, duỗi tay ôm lấy eo của anh, dựa sát người vào cái ôm ấm áp kia, mặt nhỏ dán lên chiếc bụng cứng rắn của anh.

“Anh đoán xem hôm nay giám khảo Phương đã nói chuyện gì với em?"

Phó Hàn Tranh rũ mắt xuống nhìn cô: “Thích thiết kế của em, muốn mua lại bản quyền thiết kế sao?”

Mộ Vi Lan lắc đầu, cười khẽ trêu anh một câu: “Trên thế giới này dường như chỉ có một mình anh mới muốn mua thiết kế của em thôi, người khác chả thèm đâu.”

"..."

Mộ Vi Lan ngẩng đầu lên, đôi mắt nhìn anh chằm chằm.

Phó Hàn Tranh thật sự rất đẹp trai, vẻ đẹp này, cao quý bức người, ảnh hoàng hôn chiếu rọi lên sườn mặt của anh, nhuộm màu lên khuôn mặt anh, khiến cho khuôn mặt đẹp trai ấy càng thêm rạng rỡ, ngay cả con người đen láy của anh cũng bị nhuộm một lớp ánh sáng cam nhàn nhạt.

Nhìn thấy cô gái nhỏ trong lòng vẫn luôn nhìn mình chăm chú, Phó Hàn Tranh nâng tay vuốt lên sống mũi tinh tế của cô, giọng điệu cưng chiều hỏi: “Nhìn anh làm cái gì, có chuyện nhờ anh giúp sao?”

“Giám khảo Phương nói với em, bọn họ có một cơ hội đến học viện Mỹ thuật Hoàng gia Anh dành tặng cho nhà thiết kế đoạt được giải thưởng thiết kế sáng tạo n00hất. Ông ấy nói, cơ hội lần này rất hiếm có, muốn em suy nghĩ thật cẩn thận.”

Ánh sáng nhàn nhạt trong mắt của Phó Hàn Tranh dần biến mất, đôi mắt kia vô cùng khó đoán, nhìn không ra được cảm xúc của anh.

Cho dù trên mặt anh vẫn rất bình tĩnh, nhưng Mộ Vi Lan vẫn cảm nhận được đôi tay đang ôm lấy cô của anh đang căng cứng.

Mộ Vi Lan nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi: “Hàn Tranh, nếu anh không thích thì em sẽ không đi, lúc nãy em đã suy nghĩ một hồi lâu, thật ra cơ hội học tập lần này tuy là hiếm có nhưng mà vĩnh viễn không thể nào quan trọng bằng gia đình được, em..."

“Đi bao lâu?” Phó Hàn Tranh đột nhiên cắt ngang lời của cô, hỏi cô một câu.

Mộ Vi Lan hơi sửng sốt, muốn nhìn rõ biểu cảm trên mặt của anh hơn, nhưng anh thật sự che giấu cảm xúc của mình quá kỹ, cô cũng không biết anh có đang tức giận hay không: “Em cũng không biết nữa, em còn chưa hỏi, nhưng mà nếu là đi học, thế nào cũng phải mất hơn một năm rưỡi, Tiểu Diêm Đậu vừa mới tròn hai tháng tuổi, còn chưa cai sữa, cho dù em đi cũng không thể yên tâm được, cho nên em không đi đâu.”

Thật ra cũng không phải hoàn toàn là vì Tiểu Diêm Đậu, tuy nói bây giờ phương tiện liên lạc đã rất phát triển, nhưng nếu thật sự đi hơn một năm rưỡi, nước Anh lại cách xa Bắc Thành như thế, Phó Hàn Tranh cũng không phải là một người đàn ông rảnh rỗi, mà nếu như cô thật sự đi qua đó học tập, chắc chắn cũng sẽ rất bận, đến lúc đó cơ hội gặp nhau của hai người đã ít lại càng ít hơn, cô sẽ rất buồn, cô không nỡ rời xa anh lâu như thế.

Cho dù lúc trước bọn họ đã từng xa nhau hai ba lần, nhưng đó đều là trong những khoảng thời gian rất ngắn, lần lâu nhất cũng không vượt qua hai ba tháng, nếu thật sự phải xa nhau hơn một năm rưỡi, Mộ Vi Lan sẽ không chịu đựng được, cô sẽ rất nhớ anh.

Những lời này lọt vào tai của Phó Hàn Tranh, anh tự động hiểu thành, Mộ Vi Lan muốn đi, nhưng lại vướng mắc gia đình và con nhỏ, cho nên không thể không từ bỏ cơ hội này.

Phó Hàn Tranh vô cùng chiều chuộng Mộ Vi Lan, kiểu chiều chuộng này, không chỉ là muốn buộc chặt cô vào người anh để anh có thể toàn