"Nhưng hai việc này không liên kết với nhau?."

Đường Tam nhíu mày nhìn Phi Dạ nói, cô vẫn chưa hiểu việc Sam và Trần Linh Giang nhận tội có liên quan gì với việc Tần Gia Uy xem trọng Đường Vịnh Hi.

Lúc này Tề Phong từ phía sau vươn tay choàng qua eo của Đường Tam, anh đặt khuôn mặt anh tuấn của mình sát vào mặt cô nói một cách nghiêm túc.

"Chỉ ở việc hai người thất trách, không bảo vệ Chị dâu, đã là tội chết."

"Phải vừa rồi trong lúc nguy kịch Sam đã không xông tới cứu Chị dâu mà lại bảo vệ Trần Linh Giang.

May mà Doãn Kỳ nhìn thấy vậy, nhanh tay lẹ chân xông tới kéo Chị dâu sang một bên."

Bạch Tử Long liền nói xen vào nếu đổi lại là anh, ở trong tình cảnh vừa rồi dù người gặp nguy hiểm là Mã Lung Linh anh cũng sẽ ra tay cứu Đường Vịnh Hi trước, rồi anh sẽ liều cả mạng để cứu Mã Lung Linh sau.

Đối với anh chủ nhân là quan trọng nhất, khi anh đã thừa nhận Tần Gia Uy là chủ nhân của mình, dù có hy sinh cả tính mạng và người anh yêu nhất anh cũng sẽ hết mực trung thành bảo vệ chủ nhân và người chủ nhân yêu thương.

Cho dù Tần Gia Uy đã cố kiềm chế sự phẫn nộ trong lòng khi anh nhìn vào ánh mắt dịu dàng của Đường Vịnh Hi,

nhưng cô vẫn có thể cảm giác được nộ khí tỏa ra từ trên người anh.

"Không sao!

Em không sao cả."

Đường Vịnh Hi biết vì sao Tần Gia Uy lại tức giận đến như vậy, nếu đổi lại là cô hai người đã phải chiệu sự trừng phạt thích đáng.

Nhưng Đường Vịnh Hi cũng biết hiện tại không phải là lúc truy cứu ai đúng ai sai, việc quan trọng bây giờ là vi-rút Anthrex 001.

Nghe Đường Vịnh Hi nói vậy sự tức giận trong lòng Tần Gia Uy vẫn chưa tiêu tan, tuy anh không nói gì nhưng từ trong ánh mắt lạnh lẽo của anh lại tỏa ra tia căm phẫn làm Sam và Trần Linh Giang hoảng hốt trong lòng.

Trần Linh Giang không phải lo lắng cho bản thân mình, cô là đang lo lắng cho Sam.

Sam cúi đầu trong vẻ hổ thẹn, anh không biết vì sao mình lại làm ra hành động cẩu thả như vậy không phân nặng nhẹ.

Khi Sam nhìn thấy hai người gặp nguy hiểm trong đầu anh thật sự muốn ra tay cứu Đường Vịnh Hi, vì anh biết đối với Lão Đại Chị dâu là quan trọng nhất, nhưng điều quan trọng hơn cả chính là Chị dâu không biết võ thuật.

Ở trong tình cảnh vừa rồi nếu anh không cứu Chị dâu thì Chị dâu nhất định sẽ chết, còn Trần Linh Giang thì khác tuy võ nghệ của cô không bằng anh nhưng cũng không phải là dạn tầm thường.

Nhưng không biết vì sao khi anh xông tới trong đầu thì muốn cứu Chị dâu nhưng trái tim của anh lại đưa ra quyết định cứu Trần Linh Giang.

"Gia Uy, anh đừng giận có được không?."

Đường Vịnh Hi choàng hai tay qua vòng eo rắn chắc của Tần Gia Uy, ôm chặt anh vào lòng nói với giọng nũng nịu.

Tần Gia Uy vẫn như cũ nét mặt lạnh lùng ngàn năm không đổi, anh không nói gì nhưng tia phẫn nộ trong ánh mắt của anh cũng vì lời nói nhỏ nhẹ của Đường Vịnh Hi dằn dằn tan biến.

"Đi."

Đột nhiên giọng nói trầm trầm của Tần Gia Uy vang lên làm cho mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, Trần Linh Giang nhìn Đường Vịnh Hi gật đầu một cái thay cho lời cảm tạ.

Trần Linh Giang biết nếu không phải vì Đường Vịnh Hi giúp năn nỉ, cô tin chắc Sam nhất định sẽ bị Lão Đại trừng phạt nặng nề.

Trong lúc Sam và Trần Linh Giang đang lo lắng bị Lão Đại trừng phạt,  Doãn Kỳ đứng bên cạnh Phi Dạ và Bạch Tử Long nói nhỏ.

"Tôi có cảm giác cô Chị dâu này không đơn giản."

Bạch Tử Long gật đầu tỏ ra đồng ý với lời nói của Doãn Kỳ.

"Sao cậu lại nói như vậy?."

Phi Dạ nhìn Đường Vịnh Hi rồi nhìn sang Doãn Kỳ hỏi.

"Vừa rồi trong tình huống nguy kịch tuy Chị dâu không hề làm gì cả, nhưng trong ánh mắt của chị ấy tôi không tìm thấy được sự kinh hãi hay hốt hoảng gì cả.

Nếu là một thiên kim tiểu thư cành vàng lá ngọc được sống trong sự bao bọc của gia đình, khi đối diện với tình cảnh nguy hiểm vừa rồi nhất định sẽ cảm thấy kinh hoàng.

Nhưng Chị dâu thì không."

Nghe Doãn Kỳ phân tích Phi Dạ liền gật đầu tỏ ra tán thành với lời nói của anh, ba người chuyển tầm mắt của mình nhìn theo bóng dáng mảnh mai của Đường Vịnh Hi đang được Tần Gia Uy ôm trong lòng bước đi về phía trước.

Trong lòng ba người thầm nghĩ, họ nhất định phải đề phòng Đường Vịnh Hi, không biết cô là bạn hay địch.

Càng đi sâu vào trong, trong lòng Đường Vịnh Hi càng hiện lên sự nghi ngờ, sao cấu trúc của tầng hầm bí mật này nhìn quen đến như vậy.

Cô đã từng nhìn thấy địa đồ của nơi này trong một lần thi hành nhiệm vụ, khi cô lén vào Đoàn Gia để điều tra về việc Đoàn Gia buông bán vũ khí hạt nhân với nước Nga.

Lúc này trong đầu Đường Vịnh Hi hiện lên nhiều thắc mắc, chẳng lẽ Đoàn Vũ Sơn hợp tác với Santos không phải vì hắn muốn củng cố địa vị của mình trong hắc đạo.

Nguyên nhân thật sự chính là hắn và Santos bắt tay với nước Nga để âm thầm lật đổ nước Mỹ.

Suy nghĩ táo bạo này vừa loé lên trong đầu của Đường Vịnh Hi, bàn tay cô đang được Tần Gia Uy nắm chặt càng siết chặt hơn không cho anh đi tiếp.

Tần Gia Uy bị hành động này của Đường Vịnh Hi làm bước chân anh khựng lại, anh quay đầu nhìn cô.

"Em sao vậy?."

Giông nói đều đều của Tần Gia Uy vang lên làm đám thuộc hạ cũng dừng bước chân quay sang nhìn họ.

"Gia Uy, mục đích thật sự của anh gì?

Vì lợi ích cá nhân nên anh muốn có được vi-rút Anthrax 001?"

Đường Vịnh Hi tin chắc Tần Gia Uy đã biết vì sao mọi người đều muốn có được vi-rút Anthrax 001 này.

Tiền Tần Gia Uy không cần anh có nhiều tiền đến nổi tiêu đến 100 kiếp cũng không tiêu hết, đều duy nhất có thể khiến Tần Gia Uy động lòng chính là quyền lực.

Đúng! quyền lực, nếu ai có được vi-rút Anthrax 001 này trong tay, cũng giống như hổ mọc thêm cánh tung hoành ngang dọc làm bá chủ thế giới không một ai dám trực tiếp đối đầu.

"Mục đích thật sự?."

Tần Gia Uy nhướng mày nhìn Đường Vịnh Hi, khuôn mặt yêu nghiệt đột nhiên tiếng tới gần mặt của cô.

Khi môi anh gần đụng vào môi của Đường Vịnh Hi, anh đột nhiên nghiêng khuôn mặt của mình sang một bên ghé sát vào tai cô.

"Hủy diệt."

Tần Gia Uy thì thầm hai chữ vào trong tai cô, nói xong anh đã xoay người lại tiếp tục đi về phía trước.

"Hủy diệt!.

Anh muốn hủy diệt nó?."

Cặp mắt ngờ vực của Đường Vịnh Hi chợt bừng sáng, nếu anh không muốn chiếm vi-rút Anthrax 001 này, vậy anh không phải là kẻ địch của cô.

Vừa nghĩ đến đây, đôi môi khiêu gợi chợt hiện lên một nụ cười hạnh phúc