“Lão đại, sao những thứ này có thể ở đây?”

Khi vào trong mật thất thấy trước mặt xuất hiện một thứ khiến Triển Thất kinh hãi không khép miệng lại được. Cô biết Văn Nhân Mạc rất cường hãn, rất trâu bò, nhưng không ngờ sẽ nghịch thiên như thế.

Nói là một gian mật thất nhưng Triển Thất cảm thấy nơi này phải hơn một ngàn thước vuông. Bên trong chất đầy các loại vũ khí, nhiều nhất chính là súng mo-ze, còn có xếp một hàng súng Submachine (súng tiểu liên), thời đại này lại có nhiều loại vũ khí như vậy, đủ để sánh ngang một đội quân phiệt võ trang rồi.

“Đây đều là chúng ta tự sản xuất, đừng xem những thứ vũ khí này cùng loại với những thứ ngoài kia, có bộ dáng giống nhau nhưng tính năng thì tốt hơn nhiều. Những thứ này sau khi được đại ca cải tiến, dù là tốc độ hay xạ kích cũng đều mạnh hơn rất nhiều.”

Thấy Văn Nhân Mạc không trả lời, Thích Thiên liền chủ động giải thích cho Triển Thất. Ở phương diện quân hỏa, Văn Nhân Mạc là chuyên gia, cũng là thiên tài, những thứ đồ này chỉ cần xem qua sách, anh thao tác thực tế là có thể thiết kế được, nếu để cho người ngoài biết sợ là không dám để anh tồn tại ở trên đời.

“Là lão đại thiết kế?”

Triển Thất nghe lời giải thích thì kinh ngạc, cái đầu của anh là cái đầu gì vậy, đến tột cùng còn có cái gì anh không làm được, thứ hàng này cũng sẽ không tự nhiên mà tới chứ?

Hiện tại cô không còn kinh ngạc nữa, nhanh chóng đi qua nâng một khẩu súng mo-ze mở ra nhìn, sau đó lại nâng khẩu súng Submachine bên cạnh cũng mở ra nghiên cứu qua. Qủa nhiên, những thứ đồ này có thể so sánh với vũ khí hiện đại.

“Lão đại, sẽ không phải cũng tới từ hiện đại chứ?”

“Hả? Như thế nào, có những thứ này, đừng nói là một Chu Tước môn, nếu như em muốn cả thiên hạ, anh đều có thể lấy cho em.”

Văn Nhân Mạc không hiểu ý tứ của Triển Thất nói là gì, nhưng dù ý tứ gì, anh cũng chỉ muốn cho cô vui vẻ.

Nhìn Triển Thất thành thạo nghiên cứu rồi sử dụng khẩu súng mô-ze rồi đến khẩu Submachine, Thích Thiên giật mình. Anh cho là Văn Nhân Mạc đã đủ nghịch thiên, nhưng một đứa bé choai choai như Triển Thất mà cường hãn như vậy, có phải là hắn quá yếu hay không.

“Lúc nào thì hoàn thành những thứ này, đến tột cùng là làm sao làm được?”

Văn Nhân Mạc đối với lời nói của Triển Thất, nội tâm rất cảm động, Văn Nhân Mạc sẽ ghi nhớ ở trong lòng những ý muốn của cô, cũng vậy, chỉ cần anh muốn làm chuyện gì, cô cũng sẽ ủng hộ vô điều kiện.

“Nói rất dài dòng, ban đầu chúng ta đến quan ngoại khi vừa nhìn thấy mỏ quặng mở ra đấu giá, vốn là không để ý, chẳng qua trong lúc vô tình thấy ngoài khoáng thạch được khai thác bên trong còn có một loại mỏ thiết cực phẩm. Loại thiết này sau khi được luyện chế thì vô cùng cứng rắn, là nguyên liệu tốt nhất để chế tạo vũ khí, thấy vậy anh liền mua nó. Sau khi mua lại, chúng ta cùng mấy người thân tín trong nội bộ đi vào bên trong khảo sát một vòng, thế nhưng không ngờ ở bên trong lại phát hiện thật nhiều khoáng thạch quý giá này. Cuối cùng dứt khoát quyết định ở trong này xây dựng một trung tâm sản xuất vũ khí, nơi này đều là anh và những thuộc hạ trước kia xây dựng, sau này còn có thêm những người hết sức trung thành khác. Vì phòng ngừa bí mật bị tiết lộ ra ngoài, hàng năm bọn họ đều sống ở bên trong mỏ, rốt cuộc, chúng ta nghiên cứu ra loại súng mô-ze đầu tiên, sau đó đem loại súng này bán đi kiếm tiền từ từ cải tạo nơi này lại mới được như bây giờ. Vì che giấu tai mắt mọi người, vẫn tiếp tục khai thác những phế thạch ngoài kia. Không chỉ vậy còn đạt được quyền khai thác mỏ than phía đối diện. Từ đó về sau, hàng năm Thích Thiên lưu lại Tùng Thành để quản lý tất cả những thứ này. Hiện tại khoáng thạch thiết đã khai thác gần hết rồi, những vũ khí này cũng đủ để chúng ta dùng, mọi người cũng có thể buông xuống được rồi.”

Văn Nhân Mạc nói đại khái từ đầu xây dựng nơi này với Triển Thất, nhưng những vất vả gian khổ trong đó thì chỉ chính anh mới biết được, lúc đó khi vừa mới bắt đầu có rất nhiều gian khổ, bởi vì lúc đầu không biết cách khai thác quặng nên mỏ sụp xuống giết chết không biết bao nhiêu anh em.

Triển Thất nắm thật chặt tay Văn Nhân Mạc, anh thừa nhận những chuyện này cô đều hiểu.

“Lão đại, những loại vũ khí này hết sức hiện đại, anh làm thế nào nghĩ ra được?”

“Đây đều không phải là công lao của em sao, lần trước khi em lấy khẩu súng của anh nói cái đó có quá nhiều khuyết điểm, còn nói cho anh rất nhiều thứ, cho nên lúc trở về anh suy nghĩ lại, liền cải tạo lại hai loại súng này.”

Nếu Văn Nhân Mạc không nói thiếu chút nữa làm Triển Thất quên mất, lúc ấy khi tranh tài cũng Bạch Quang, Văn Nhân Mạc tặng cho cô một khẩu súng, khẩu súng ấy tuy tốt nhưng so với loại súng hiện đại thì kém hơn nhiều. Cho nên nói cho Văn Nhân Mạc một chút kiến thức vũ khí hiện đại, không ngờ anh có thể nghe hiểu và nghiên cứu chế tạo ra được những thứ vũ khí đó.

Nhìn những vũ khí này làm lòng Triển Thất sôi trào lên, sau này tất cả anh em trong bang mỗi người cẩm một khẩu súng Submachine, gặp mấy bang phái khác sử dụng đao, pháo thì có thể diệt bọn hắn một cách dễ dàng. Một Chu Tước môn thì nhầm nhò gì, cô cung cấp cho Văn Nhân Mạc thêm chút kiến thức về các loại vũ khí khác, đến lúc đó cũng có thể diệt luôn bến Thượng Hải.

“Không khí nơi này không được tốt, chúng ta ra ngoài trước đi, chờ khi trở về rồi nói tiếp.”

Văn Nhân Mạc kéo Triển Thất còn đang ở đằng kia YY đi ra ngoài, lưu lại bộ mặt Thích Thiên đứng tại chỗ ai oán, trong lòng oán thầm nói: “Đại ca, anh thật là có “đàn ông” là quên anh em nha, tôi là do anh em vào sinh ra tử với anh, hàng năm đều sống ở trong hang núi này, sao anh chưa bao giờ quan tâm tôi một chút đi.”

Hôm nay đã đạt được mục đích gặp được Thích Thiên, còn biết một bí mật lớn như vậy cho nên tâm tình Triển Thất rất tốt. Thích Thiên còn phải xử lý một số chuyện nữa mới có thể xuống núi nên Triển Thất và Văn Nhân Mạc đi về trước, nhưng mà bây giờ thời gian còn sớm, cho nên Triển Thất đề nghị đi dạo ở Tùng Thành xem một chút.

“Lão đại, khách sạn của anh ở đâu, bây giờ em rất đói bụng.”

Triển Thất biết ở mỗi thành thị Văn Nhân Mạc đều có mấy gian khách sạn, như vậy không chỉ để kinh doanh mà thăm dò tin tức cũng đặc biệt dễ dàng.

“Không phải ở tất cả các nơi đều có khách sạn, ở Tùng Thành chỉ có sòng bạc.”

“Sòng bạc sao?”

Triển Thất hưng phấn, ở hiện đại cô được danh xưng là Đổ Thần của Las Vegas, đi tới nơi này vẫn cho là chỉ có sòng bạc bến Thượng Hải mới có cao thủ, không ngờ Văn Nhân Mạc nói anh cũng mở sòng bạc, như vậy đổ thuật của anh nhất định rất cao, chờ có thời gian cô muốn tìm anh hảo hảo thi thố xem ai cao thủ hơn.

Nhưng mà trước mắt giải quyết vấn đề sinh lý thì tốt hơn, cô đã quá đói rồi, đói đến mức có thể ăn hết một con trâu.

Ở bên đường, hai người tìm kiếm một quán rượu tương đối sạch sẽ đi vào ngồi xuống, mặc dù điếm này nhỏ nhưng ăn cơm rất ngon miệng. Hai người ăn uống no đủ tính toán đi dạo một chút thì tiểu nhị đi vào nói vào bên tai Văn Nhân Mạc mấy câu rồi rời đi.

“Một người đã vào vùng đất bên trong, anh dẫn em đi coi một chút.”