Lần này Văn Nhân Mạc đi ra ngoài gặp chuyện quan trọng cản trở, cho nên trở về trễ vài ngày. Trong mấy ngày anh rời đi, anh cảm thấy rất bực bội, rất muốn nhìn thấy Triển Thất. Có thể những người ở bên cạnh đều quá khô khan, bọn họ đều sợ anh muốn chết, không có chống đối với anh như Triển Thất khiến cho anh cảm thấy giống như thiếu một cái gì đó, cho nên vừa trở về, trực tiếp đến chỗ Triển Thất.

Anh còn mang về cho Triển Thất vài mòn đồ. Nhất định là cô sẽ thích

Mới vừa bước vào trong sân Triển Thất, liền nghe được tiếng Triển Thất mắng người, trong lòng thấy mới lạ. Muốn nhìn một chút xem là ai lại chọc tới bà cô này, cũng không nghĩ đến, kế tiếp lại nghe được giọng nói của một người phụ nữ.

Anh cũng không nhớ rõ ngoài Triển Thất ra bên cạnh anh còn có loài động vật đó.

"Văn Nhân, Văn Nhân Bang chủ."

Khi anh đi vào phòng Triển Thất, mặt Như Mộng mới vừa còn hung dữ, sững sờ chốc lát, lập tức giống như biến thành người khác, thẹn thùng nhìn Văn Nhân Mạc.

Cô nghe rất nhiều người nói về diện mạo Văn Nhân Mạc, lúc mới đầu vẫn còn không tin tưởng. Bây giờ nhìn lại, miêu tả còn thua xa người thật, gây cho cô rung động quá lớn, cô không tiếc khi phải làm bất cứ giá nào để có được anh. Hay. Bằng bất cứ giá nào cô cũng muốn có được anh

"Cô là ai, không biết tôi ghét phụ nữ sao, mau cho cô ta biến đi."

Sau khi Văn Nhân Mạc nghe cô mở miệng, lông mày đều muốn nhăn lại một chỗ. Nhìn cũng chưa từng nhìn Như Mộng một cái, đi tới bên cạnh Triển Thất, gọi người đuổi cô ta đi ra ngoài.

Sau đó đi tới trước người Triển Thất, nhanh chóng hít thở mấy hơi, lúc này lông mày mới giãn ra chút ít. Trong phòng này đã bị cái mùi hương phấn gay mũi làm ô nhiễm.

"Bang chủ, làm sao ngài có thể đối với người ta như vậy, người ta, ô ô. . . . . ."

Như Mộng thấy Văn Nhân Mạc ngay cả liếc cũng chưa từng liếc cô một cái, giận đến nghiến răng, nhất định là vừa nãy Triển Thất tát cô một cái, mặt không đẹp, chỉ là không sao cả, cô lập tức ra đòn sát thủ, khóc lóc. Phải biết rằng, còn không có người đàn ông nào có thể chống lại nước mắt của cô đâu. Vừa khóc, vừa lén lút liếc mắt nhìn Văn Nhân Mạc, trong lòng âm thầm YY (tự sướng) nói:

"Mau tới ôm tôi đi, hiện tại tôi rất cần sự ấm áp được anh ôm trong ngực an ủi tôi, chỉ cần anh đến đây tôi sẽ không so đo những lời vừa rồi anh đã nói với tôi.

"Người đâu, ném cô ta ra ngoài cho tôi, nếu để tôi nhìn thấy cô gái này ở đây, tất cả các người liền chết hết đi."

Văn Nhân Mạc cũng mặc kệ Như Mộng khóc như hoa lê đẫm mưa*, hiện tại anh rất bực bội, nhưng mà anh không muốn mình ra tay, giống như đụng phải cô gái này thì tay mình sẽ bị thối rữa vậy.

(hoa lê đẫm mưa*=Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái)

Văn Nhân Mạc nổi giận, hai người từ bên ngoài lập tức đi vào, cũng không quan tâm cái gì mà thương hương tiếc ngọc, lôi kéo Như Mộng và hai cô gái đang đứng ngây ngốc bên cạnh ra ngoài, phải biết rằng bọn họ đi theo bên cạnh Văn Nhân Mạc nhiều năm, lực tay thế nhưng rất lớn, đau đến khiến cho ba cô gái không ngừng la hét

"Trước tiên mang các cô ấy đến phòng khách."

Đang trong lúc ba cô gái đó cho là họ không có cơ hội ở lại Diễm Bang, Triển Thất lên tiếng ngăn lại, kế hoạch của họ còn chưa có coi xong, làm sao có thể để cho họ rời đi dễ dàng như vậy. Hơn nữa, cô cảm thấy thân phận của Như Mộng nhất định không tầm thường, nếu không tuyệt đối sẽ không lớn lối như vậy.

Hai người thủ hạ kia ngẩn ra, phải biết rằng cho dù là ở Diễm Bang, hay là ở chỗ khác, cho tới giờ không ai dám làm trái ý Văn Nhân Mạc, chẳng lẽ Triển Thất không muốn sống nữa.

Nhưng chuyện xảy ra tiếp theo còn giật mình hơn, Văn Nhân Mạc lại có thể chấp nhận, cuối cùng ba người họ được ở lại Diễm Bang.

"Tại sao cho họ ở lại."

"Bọn họ là do Bạch Quang đưa tới."

Triển Thất còn đang suy nghĩ làm sao đi hành hạ cô gái kia, chợt nghe Văn Nhân Mạc không nhịn được mở miệng.

"Tôi mặc kệ cô làm cái gì, sau này không được cho họ xuất hiện trước mặt của tôi."

"Lão đại, nhưng mà họ là ba người đẹp nha, mặc dù có hai người giống như từng bị người ta hưởng dụng, chỉ là vẫn thấy đẹp nhất như một nụ hoa chưa nở, anh thật là có diễm phúc, không biết lão sắc nhân kia làm sao nhịn nổi."

Triển Thất thấy vẻ mặt Văn Nhân Mạc đen kịt, liền không nhịn được trêu chọc mấy câu.

"Cô thích tôi sẽ đem họ tặng cho cô, tốt nhất cô hưởng thụ đi."

Văn Nhân Mạc nghe ra Triển Thất muốn đưa ba cô gái kia cho anh, sắc mặt càng đen hơn. Suy nghĩ tới lời nói của cô chuyên nghiệp như vậy, còn có lần trước nhìn lén Bạch Quang cùng Lý Đường chủ, cũng tỏ ra rất nhiều kinh nghiệm, trong lòng càng buồn bực hơn. Không cho Triển Thất nói gì nữa, xoay người rời đi, thậm chí quên mục đích anh tới.

Sau khi Văn Nhân Mạc rời đi, trong phòng cũng chỉ còn lại có một mình cô, ngủ một buổi chiều, đến lúc đi ra ngoài vận động một chút. Ngay khi cô mới vừa đi tới phía sân trước, liền nghe thấy tiếng ồn ào phấn khởi, theo truyền thống tốt đẹp có náo nhiệt thì nên đến xem, Triển Thất đi tới đám người phía trước.

"Triển gia, vừa muốn đi tìm cậu, mau xem, Bang chủ nói cái này là cho cậu. Cậu rất có phúc, đây cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy."

Mọi người thấy Triển Thất đã tới, lập tức nhường lại quà tặng đang bị vây ở giữa.

"Mẹ nó, đây chính là xe cổ trong truyền thuyết, nhưng lần này bà cô kia có thể nhìn thấy thật."