2174.

"Tô Lạc Lạc." Anh gọi trực tiếp tên cô.

Tô Lạc Lạc quay đầu nhìn anh, lập tức hứ một tiếng, không muốn quan tâm.

"Chuyện của cô và Dạ Trạch Hạo có phải là thật không."

"Sao vậy? Long thiếu gia cũng bắt đầu thích soi mói chuyện bí mật của người khác rồi hả?" Tô Lạc Lạc hất mặt hỏi lại, mà không bất ngờ về câu hỏi của anh, bây giờ tin đồn của cô và Dạ Trạch Hạo lên men nhanh chóng, anh chỉ cần dùng đến máy vi tính, là chắc chắn sẽ biết được cái tin đó.

"Cô tốt nhất là nói thật cho tôi biết, là thật, hay là giả." Long Dạ Tước ánh mắt sâu thẳm hỏi cung.

"Là thật là giả, đều là chuyện của tôi, không liên quan đến anh đâu nhỉ!" Tô Lạc Lạc cười nhếch miệng.

"Thực sự không liên quan gì đến tôi, nhưng mà, với bọn trẻ thì có, tôi không muốn bọn trẻ biết được mẹ của chúng là kẻ chuyên đi dụ dỗ đàn ông, phóng đãng lẳng lơ." Sắc mặt Long Dạ Tước tăm tối lại.

"Ai là kẻ dụ dỗ? Ai phóng đãng lẳng lơ?" Tô Lạc Lạc tức đến khuôn mặt đỏ lên.

"Hôm qua trong ipad của cô, không phải có hình cô thân mật cùng người đàn ông khác sao? Xem ra cơ thể của cô, không chỉ có một mình tôi đụng qua, ngược lại rất nhiều đàn ông cũng được trải nghiệm rồi." Long Dạ Tước lạnh lùng trêu đùa, trong lòng lại thấy khá chua chát.

Tô Lạc Lạc nghe qua, mất mấy giây mới nhớ ra, đó là tấm hình lúc trước chụp cùng cậu con trai gay của chủ nhà, không ngờ đến người đàn ông này thì lại trở thành chứng cứ cô là người lẳng lơ.

"Tôi có bao nhiêu bạn trai, đó là chuyện của tôi."

"Vậy cô và Dạ Trạch Hạo thì sao?" Long Dạ Tước làm mặt lạnh tiếp tục hỏi vấn đề đó, hầm hầm nhìn cô, "Lên giường rồi?"

Não Tô Lạc Lạc ong lên, người đàn ông này lại nghĩ như vậy về cô, cô bật dậy, "Có lên hay không không liên quan gì đến anh? Chỉ cần tôi thích, tôi có thể lên giường với cả ngàn người."

Nói xong, cô cảm giác cùng anh ta nói tiếp, chỉ cảm thấy vô vị phiền não, cô khát rồi muốn đi uống nước.

Tuy nhiên, cô vừa mới đi ngang qua anh ta, đột nhiên, cánh tay cô bị dùng lực giữ lại, mạnh bạo giật một phát.

Cô cứ thế mà ngã mạnh vào trước ngực anh.

Cơ bắp rất cứng cáp của anh giống như bức tường sắt vậy, cô đụng đến nỗi choáng váng, mắt nổ đom đóm.

"Anh muốn làm gì?" Tô Lạc Lạc rất nóng giận, nhưng không muốn bọn trẻ trên bãi cỏ phát giác, cô nén giọng lại thật thấp.

Cái người đàn ông này bây giờ rất thích động tay động chân với cô rồi hay sao?

Mà lúc đó, cô nghe thấy âm thanh chạy ra xa của bọn trẻ, đại khái là chiếc máy bay điều khiển từ xa của Tô Tiểu Sâm bay đến chỗ khác mất rồi.

Chiếc cằm của Tô Lạc Lạc lập tức bị một bàn tay lớn kẹp lại, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, một hơi thở tức giận phà xuống, "Làm cái gì, tôi ngược lại là muốn hỏi cô muốn làm gì thì có, rõ ràng là phụ nữ có hai đứa con rồi, mà còn tùy tiện cùng người đàn ông khác ngủ chung, cô có chút nào trách nhiệm của người mẹ không?”

Long Dạ Tước rõ ràng rất tức giận, sắc mặt u ám, mỗi một chữ phát ra khỏi miệng đều giống như nghiến răng nghiến lợi vậy, toát ra cảm giác lạnh lẽo như băng.

Tô Lạc Lạc cảm thấy uất ức oan uổng, cô nghiến răng nói, "Anh dựa vào cái gì nói tôi không có trách nhiệm?"

Đôi môi mỏng lạnh lùng của Long Dạ Tước như là dán chặt vào tai cô nói, "Nếu như cô có trách nhiệm, nên yên tâm mà ở nhà với con, chứ không phải chạy ra ngoài cùng đàn ông làm chuyện không đàng hoàng."

" Con mắt nào của anh thấy tôi không đàng hoàng rồi?" Tô Lạc Lạc tức đỏ hết con mắt, trong lòng vừa uất ức vừa căm phẫn.

"Vậy cô thừa nhận hay không thừa nhận cô và Dạ Trạch Hạo có chuyện dơ bẩn?" Long Dạ Tước tiếp tục vấn đề vừa rồi, đáng chết, anh lại muốn biết đáp án đến vậy.

Tô Lạc Lạc nhìn ánh mắt vừa căm phẫn vừa lạnh lẽo của anh, cô hít một hơi dài, "Không có! Tôi và anh ta chỉ là quan hệ công việc, anh hôm qua cũng ở hiện trường, chúng tôi có lên giường hay không, mắt của anh mù rồi sao?"

Câu nói cuối cùng, cô trực tiếp chửi anh mắt mù.

Tay Long Dạ Tước nắm chặt cánh tay của cô buông lỏng ra, giống như có được đáp án mà anh mong muốn rồi vậy, anh nghiến răng cảnh cáo một tiếng, "Tốt nhất an phận chút, nếu không, cô dụ dỗ ai, tôi diệt người đó."

Cái câu nói này, mỗi một chữ đều như băng đá văng ra vậy.

Tô Lạc Lạc thở một hơi, ngẩng đầu nhìn anh, sự mạnh mẽ lanh lợi trong mắt anh rất rõ ràng, cô đột nhiên cười, "Long thiếu gia, câu nói này của anh tôi sao nghe giống đang ghen vậy? Sao nào? Tôi chẳng hề có gì, anh cũng thấy mà?"

Long Dạ Tước lông mày lập tức thắt chặt, góc miệng cong lên cười, hứ một tiếng, "Cô suy nghĩ nhiều quá rồi đấy"

Nụ cười của Tô Lạc Lạc thu về, lộ ra biểu cảm lạnh toát, "Tốt nhất là vậy, cho dù anh thật sự thích tôi, tôi cả đời này cũng không thích anh."

Cô dùng một từ rất kiên định, cả đời này.

Sắc mặt Long Dạ Tước tối sầm đi rất nhiều, "Nếu như trên thế giới này chỉ còn cô là phụ nữ duy nhất, tôi mới xem xét lại."

Tô Lạc Lạc chề môi, "Cho dù thế giới này đàn ông chết hết rồi, chỉ thừa lại một mình anh, tôi cũng sẽ kiếm một bức tường xông vào đụng chết, chết cũng không để lợi cho anh."

Cô có thể nói ra lời khiến anh chê bai hơn.

Long Dạ Tước chỉ cảm giác trong ngực một ngọn lửa không rõ từ đâu bốc lên, đốt đến nỗi lý trí trầm tĩnh mọi ngày của anh mất đi, cái người phụ nữ này bản lĩnh gì cũng không có, bản lĩnh lớn nhất là chọc cho anh tức giận.

Nhà họ Long.

Tô Ngữ Phù ăn xong cơm, cô dự định đi một vòng, mua một chút quà trẻ con đắt tiền gửi đến biệt thự Long Dạ Tước, lấy lòng hai đứa trẻ. "Ngữ Phù à! Một lát nữa đến chỗ của Dạ Tước, biểu hiện cho tốt vào, để bọn trẻ thích con." Tưởng Ân dạy bảo Tô Ngữ Phù, hôm nay nhìn thấy tin tức Tô Lạc Lạc và Dạ Trạch Hạo, trong lòng bà càng thêm lo lắng, sợ rằng Tô Lạc Lạc sẽ dạy hư hai đứa cháu trai cháu gái của bà, bà ấy mong muốn Tô Ngữ Phù có thể tiếp nhận việc nuôi dạy này được.

Tô Ngữ Phù lập tức nhận được sự cổ vũ, cô gật đầu, "Bác yên tâm đi! Bác gái à, con nhất định sẽ đối đãi tốt với hai đứa trẻ mà, cũng để Dạ Tước yên tâm."

"Được! " Tưởng Ân gật đầu hài lòng.

Tô Ngữ Phù từ nhà họ Long đi ra, cô trước tiên đi vào trung tâm mua sắm kế bên, cô bắt đầu chọn quà, cô dự định chọn thêm nhiều món, trước tiên mua cho mỗi người điện thoại đeo tay, xong, lại chọn mấy thứ đồ chơi đắt tiền, chọn được tám món, con trai và con gái, mỗi người bốn món.

Nhìn đống đồ chơi nhiều như vậy, trong lòng Tô Ngữ Phù nghĩ, hai đứa nhóc con nhất định sẽ thích cô thôi.

Không có đứa con nít nào không thích đồ chơi cả.

Ăn xong cơm trưa, Tô Lạc Lạc ban sớm cùng Long Dạ Tước gây nhau không vui rồi, cô bèn trốn vào trong phòng.

Hai đứa trẻ từ nhỏ đã có người bầu bạn chơi chung rồi, không giống con một cô độc, vì vậy, từ lúc hai đứa trẻ hiểu chuyện, Tô Lạc Lạc cũng bớt lo đi nhiều.

Long Dạ Tước dự tính dẫn hai đứa con đi đến công viên gần đây chơi, hai đứa đều có một chiếc xe đạp rồi, lúc này đang chạy xe đạp qua đó, Long Dạ Tước giống như là vệ sĩ của chúng vậy.

Khu này đều không cho xe chạy vào, rất tiện cho bọn trẻ chạy xe đạp.

"Anh hai, đợi em..." Tô Tiểu Hinh cưỡi xe đạp trên đường bằng đuổi theo Tô Tiểu Sâm, có chút lo lắng. Ánh mắt Long Dạ Tước nhìn theo không hề rời khỏi hai đứa trẻ, đề phòng bọn trẻ té ngã, tuy nhiên có bánh xe hỗ trợ, thật ra rất an toàn. Xem thêm...