Hai người quấn quýt trong giây lát, Tô Kỷ lại phải đi ngay. Tuy họ có một tuần chuẩn bị di tản, nhưng họ lại không rõ số lượng kim cự thú tràn vào nhiều ít ra sao, nên hầu như không có thời gian xả hơi.

Hơn nữa, việc tổ chức di tản cũng gặp không ít khó khăn, Tô Kỷ còn phải trấn an nhóm cư dân, thật ra anh bận rộn đến mức thở không ra hơi, nhưng lại lo lắng cho Tuyên Tử Phương, nên vẫn cố dành chút thời gian đến thăm cậu một lát.

Thấy Tuyên Tử Phương khỏe mạnh lại còn vui vẻ, Tô Kỷ cũng thấy yên tâm phần nào. Hai người trao nhau một nụ hôn sâu nóng bỏng, rồi anh rời đi ngay.

Chờ Tô Kỷ đi xa, Michelle mới giả vờ quay lại văn phòng, vẻ mặt như muốn nói "tôi không biết không thấy gì hết", vừa mở cửa thì nghe tiếng Tuyên Tử Phương gọi mình: "Cô Michelle lại đây giúp tôi với!"

"Tư lệnh đi rồi sao?" Michelle cố ý hỏi.

Môi Tuyên Tử Phương còn sưng, Michelle cứ nhìn chằm chằm môi cậu như thế, còn băn khoăn nghĩ ngợi điều gì nữa, khiến cậu hơi xấu hổ, nhưng nhịn xuống, bình tĩnh hỏi: "Tư lệnh nói còn một số cư dân chưa tập hợp được, công tác tìm kiếm đến đâu rồi?"

Michelle không đùa giỡn nữa, nghiêm túc đáp: "Tạm thời chưa có tin tức gì về họ. Đội tuần tra vẫn đang tìm kiếm, có tin gì họ sẽ báo cáo ngay lập tức."

"Ok. Hiện tại chúng ta có bao nhiêu người?"

"Năm mươi người, số còn lại dưới sự quản lý của tư lệnh Tô."

"Tốt, năm mươi người là đủ rồi." Tuyên Tử Phương gật đầu nói.

Michelle tiếp tục báo cáo: "Trong tòa nhà có mười người, đều là sĩ quan cấp cao, còn lại thì tôi giao nhiệm vụ hỗ trợ đội tuần tra."

Tuyên Tử Phương suy nghĩ một lát. Cậu đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, bước đến trước bàn làm việc, mở bản đồ toàn hành tinh Hera.

Michelle hỏi: "Thủ trưởng, có chuyện gì vậy?"

Tuyên Tử Phương xem xét bản đồ một lúc, nghiêng đầu nói với cô: "Michelle, cô nhìn nơi này xem..." Cậu dùng bút dạ quang vẽ mấy vòng tròn đánh dấu trên bản đồ, nói: "Mấy chỗ này là khu dân cư đúng không?"

Michelle nghiêm túc xem bản đồ, gật đầu đồng ý. Cô phát hiện Tuyên Tử Phương khoanh vùng chính xác khu dân cư, càng lúc càng tin tưởng cậu hơn. Cậu tuy còn trẻ tuổi, lại còn là một Omega, nhưng khi còn ở học viện, cậu là một học viên rất nổi tiếng. Tuyên Tử Phương đã tốt nghiệp sớm, nhưng trong học viện vẫn còn lưu lại nhiều truyền thuyết về cậu...

Tuy nhiên, lúc này không phải là lúc nghĩ ngợi lung tung. Michelle hiểu ý Tuyên Tử Phương, nói: "Thủ trưởng, hai nơi này ở rất gần khu vực khai khoáng..."

"Cô hiểu ý tôi rồi chứ?" Tuyên Tử Phương mỉm cười, nói: "Tôi cũng nghĩ vậy, các bác trong khu dân cư thường kháo nhau rằng khu vực đó sở hữu lượng khoáng sản chất lượng cao. Hơn nữa, tháng trước thương hội còn tổ chức một đợt khai thác khoáng sản, tôi nghĩ việc này có liên quan đến việc một số người dân mất tích."

Michelle suy nghĩ một lát, nói: "Có khả năng rất cao, bây giờ tôi sẽ liên hệ với người của ta đang ở gần khu vực khai khoáng."

"Khoan đã, tôi nghĩ là họ không còn ở trong mỏ khai khoáng đâu." Tuyên Tử Phương nhìn cô, nói: "Nếu cô là chủ thương hội, thương hội vừa khai thác được một lượng khoáng sản tốt thì nhận được tin khẩn cấp rời khỏi hành tinh Hera, cô sẽ làm gì?"

Michelle hiểu ra mọi chuyện, hỏi: "Thuê vài người lén chuyển "hàng" lên tàu vũ trụ tư nhân chăng?"

Tuyên Tử Phương gật đầu, đáp: "Đúng rồi, chủ thương hội sẽ không bao giờ đi chung với thường dân, mà sẽ dùng tàu vũ trụ tư nhân đi theo đường bay của quân đội. Ngoài ra, lúc này khoáng sản đang nằm trong tay họ, nếu để lộ ra ngoài, không chừng sẽ có người thừa dịp nước đục thả câu, cuỗm mất số khoáng sản quý giá này. Như vậy, họ đành phải giữ lại những công nhân vận chuyển khoáng sản."

Michelle la lên: "Thì ra là thế!"

Tuyên Tử Phương nói tiếp: "Cho nên bây giờ chúng ta cần liên hệ gấp với thương hội, xin danh sách cư dân đi cùng họ, đối chiếu với danh sách của chúng ta. Đội tuần tra chỉ cần đi tìm những người không đi cùng thương hội mà thôi."

Michelle lập tức đứng dậy, nói: "Tôi đi liên hệ với họ!"

"Cô nên bày tỏ thái độ thiện chí, đừng để thương hội cảm thấy chúng ta đang ép cung họ, nói rõ là quân đội không có ý đồ thù địch gì với con đường làm ăn của họ..." Tuyên Tử Phương dặn dò.

"Tôi hiểu rồi, thủ trưởng yên tâm!" Michelle nói.

Một lát sau, Michelle trở lại từ phòng thông tin, nhưng vẻ mặt của cô lại không vui.

Tuyên Tử Phương lo lắng hỏi: "Không thuận lợi sao?"

Michelle lắc đầu nói: "Mọi chuyện rất thuận lợi, sự tình giống như thủ trưởng suy đoán. Sau khi đối chiếu với danh sách của thương hội, bây giờ chỉ còn năm người chưa tìm được, trong đó có một tên côn đồ, có người nói rằng hôm qua hắn đánh nhau rồi rơi xuống biển, bốn người còn lại là nhà thực vật học, họ đang ở trên quần đảo thu thập mẫu thực vật. Đội tuần tra đã bắt đầu tìm kiếm, chắc chắn sẽ tìm được họ trong vòng ba tiếng nữa.

Tuyên Tử Phương nói: "Quá tốt rồi, vậy tại sao trông cô không vui vậy?"

Michelle cười khổ, nói: "Thủ trưởng, trong lúc liên hệ với thương hội, tôi nghe được một tin —— "

"Tin gì?"

Michelle chưa kịp nói, họ đột nhiên nghe thấy âm thanh cảnh báo vang lên, đèn hành lang chuyển thành màu xanh, ánh đèn chớp tắt chớp lóe.

Đây là tín hiệu khẩn cấp trong quân khu.

Tuyên Tử Phương và Michelle mở đồng hồ đeo tay, một tia sáng vụt ra, rồi một hình bóng dần xuất hiện, là Tô Kỷ.

"Không có nhiều thời gian để giải thích, cấp trên phát tín hiệu chi viện khẩn cấp, yêu cầu toàn bộ quân chủ lực trên hành tinh Hera đến tinh vực Eris." Tô Kỷ điềm tĩnh nói: "Không còn cách nào khác, đội 1, đội 3, đội 4, đội 5 theo tôi, đội 2 đang hộ tống nhóm cư dân di tản đầu tiên, hai ngày nữa mới về đến nơi, những người còn lại nghe theo sắp xếp của thư ký. Mọi người nhanh chóng chuyển tần số từ cá nhân thành hội nghị."

Tuyên Tử Phương và Michelle nhìn nhau, lập tức ấn nút chuyển tần số.

Hình ảnh hai người xuất hiện trước mắt người khác.

Tô Kỷ tựa như đứng trước mặt Tuyên Tử Phương, lẳng lặng nhìn cậu.

Tuyên Tử Phương hít sâu một hơi, nói: "Tuân theo mệnh lệnh của thủ trưởng!"

Ánh mắt Tuyên Tử Phương đầy kiên định và dũng mãnh. Khi họ nhìn vào mắt nhau, họ đều cảm nhận được người kia tin tưởng tuyệt đối.

Vài giây sau, Tô Kỷ mỉm cười, nói: "Tôi tin tưởng thư ký, tôi tin tưởng mọi người. Hẹn gặp lại tất cả các đồng chí sau trận chiến."

"Rõ!"

Vừa đóng kênh hội nghị, Tuyên Tử Phương nhận được thông báo liên lạc cá nhân, bật lên thì cậu lại nhìn thấy hình ảnh của Tô Kỷ.

"Đột ngột giao trọng trách cho em như thế, em có cảm thấy áp lực không?"

Tuyên Tử Phương lắc đầu, cười nói: "Không, em theo thầy học được rất nhiều thứ. Anh cũng lập ra tuyến đường di tản an toàn, em chỉ là chấp hành mệnh lệnh dựa trên sự sắp xếp của anh thôi."

Tô Kỷ nhìn cậu, nói: "Nhưng thầy sẽ nhớ em."

"Nhớ cái gì mà nhớ?" Tuyên Tử Phương buồn cười nói: "Nửa tháng sau là gặp lại rồi, hay là thầy em tính đi chăm kim cự thú luôn?"

Tuyên Tử Phương không hề cố suy nghĩ tích cực, đến bây giờ quân đội vẫn chưa đề ra phương pháp đánh cận chiến hiệu quả với kim cự thú. Khi đụng phải đàn kim cự thú, ngoài cách đi đường khác, ta chỉ có thể thoát khỏi kim cự thú bằng cách dùng nguồn năng lượng cực lớn quét sạch chúng, hoặc dùng kim loại dụ chúng nuốt một hành tinh lùn có hàm lượng kim loại cao. Số lượng kim cự thú trong từng đàn không giống nhau, tùy theo số lượng thú mà lựa chọn cách đánh phù hợp. Điều quan trọng nhất là ở Vành đai Lam Sa không thiếu hành tinh lùn và sao băng.

Ban đầu quân đội gặp nhiều tổn thất, hiện nay họ đã nắm được phương pháp, trên tiền tuyến cũng ít thương vong hơn trước.

Hơn nữa, quân đội đã điều chuyên viên đến sửa lại vết nứt vũ trụ, bây giờ đàn kim cự thú đã bị bao vây, sớm muộn cũng bị tiêu diệt toàn bộ.

Tuyên Tử Phương tin rằng Tô Kỷ sẽ không gặp việc gì nguy hiểm đến tính mạng, trừ phi anh sơ sẩy khinh địch.

Lúc này, không hiểu sao ngoài tiền tuyến xuất hiện vài vết nứt, khiến kim cự thú tràn ra, Tô Kỷ cho rằng số lượng chúng không nhiều. Cho dù kim cự thú có khả năng sinh sản rất mạnh, nhưng lại không có đủ năng lượng để nuôi dưỡng con non. Điều này ảnh hưởng rất lớn đến tốc độ di chuyển của chúng.

Theo phán đoán của Tô Kỷ, mấy con kim cự thú này không có tính uy hiếp gì lớn, đơn vị ngoài tiền tuyến làm vậy có lẽ để tạo ra khủng hoảng, để người dân hoảng loạn, giúp nhóm chính khách kia được dịp đục nước béo cò.

Ngoài ra, sau sự kiện kim cự thú thoát ra, họ còn điều động lực lượng chủ lực của Tô Kỷ.

Cần biết rằng, đơn vị của Tô Kỷ là lực lượng mạnh nhất của Bộ tư lệnh Hoàng gia ở khu vực Tây Á.

Mấy người ở tiền tuyến đã bỏ công bỏ sức bày ra trò này, Tô Kỷ không phải kiểu người nhẫn nhịn, để yên cho người khác tính kế hại mình. Cấp trên lệnh anh trực tiếp dẫn quân cứu viện, Tô Kỷ đành tạm thời giao quyền chỉ huy cho Tuyên Tử Phương.

Mặc dù Tuyên Tử Phương đang mang thai, trong đơn vị cũng không thiếu người mang hàm thiếu úy, nhưng họ đều kém hơn cậu về khoản bài binh bố trận.

"Đáng lẽ lúc này em đang ở nhà nghỉ trước khi sinh rồi." Tô Kỷ lo lắng nói.

"Không sao, ba tuần nữa mới đến ngày sinh dự kiến mà!" Tuyên Tử Phương bật cười. Hai người tuy không ở bên nhau, chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu, nhưng họ vẫn rất vui vẻ nói chuyện, không để tâm đến người bên ngoài.

Tuyên Tử Phương lại nói: "Thầy cứ yên tâm đi, không chừng lần sau gặp lại là anh được gặp đứa con thứ hai của anh luôn đó!"

Tô Kỷ thở dài: "Anh chỉ muốn thấy em bình yên vô sự, nhưng thôi, nói nhiều quá em sẽ không vui. Nửa tiếng nữa anh phải đi rồi, Tử Phương không nhớ anh chút nào à?"

Tô Kỷ nhìn cậu, chỉ vào gò má của mình.

Tuyên Tử Phương đứng hình.

Michelle còn ở đây đó nha!!

Ánh mắt Tô Kỷ sáng ngời.

Tuyên Tử Phương cắn môi, nhanh như chớp đặt một nụ hôn lên hình ảnh ba chiều kia.

Tô Kỷ thỏa mãn mỉm cười, cúp máy, rời khỏi khoang chỉ huy.

Tuyên Tử Phương đỏ mặt, quay đầu trừng Michelle, nói: "Cô không nhìn thấy cái gì hết!"

Michelle cười trộm,giả bộ mình đang rất bận rộn. Tôi không biết gì cả, hai người cứ tiếp tục.