Vợ! Xin Đừng Rời Xa Anh

Chương 38: Sự kiện rơi áo tắm(p2)

Dương Thế Minh điên cuồng gặm cắn, cướp lấy không khí trong khoang miệng bé nhỏ.

Anh không cho phép cô làm những gì mà anh không thích! Mọi thứ, chỉ có thể thuận theo anh! 

Thiên Thiên khó khăn hít từng ngụm khí, dùng hết sức lực để đẩy thân hình to lớn trước mặt. 

Anh thật đúng là một tên kiêu ngạo, đại đại ngông cuồng! Cô đôi mắt ngấn lệ nhìn anh, mang theo đầy rẫy những uất ức. 

Lúc này, con chó bị ép đến thành miếng thịt khô, kêu lên ư ử tỏ vẻ khó chịu. Nó hung hăng dụi đầu vào bụng Thế Minh, chơi rất vui! 

Cắn cắn cái cúc áo của anh, nó thỏa mãn mà cào loạn xạ, cái đầu nhỏ nhắn không ngừng vui vẻ nô đùa, vờn vờn móng vuốt vào chiếc áo. 

"A"

Người đàn ông nào đó than lên khe khẽ. Hiển nhiên là bị phá đám! Cào rách áo anh thì thôi đi, lại còn cào rách da anh? Con chó chết tiệt này, đủ lợi hại! 

Ngừng giày xéo môi Thiên Thiên, Dương Thế Minh cau mày nhìn con chó nhỏ. Kéo lấy đầu nó giơ cao để đối diện với mình, anh coi nó như kẻ thù mà trừng mắt:

"Đồ thối tha, mày dám trừng tao như vậy à? Mày thật giống thằng chủ của mày, chuyên là loại phá đám! Con mẹ nó, tao chưa thịt mày chính là phúc đức tám đời nhà mày! "

"..."

Thiên Thiên im lặng. 

"..."

Hiển nhiên là con chó Tiểu Minh kia cũng im lặng rồi??!!! Bằng không, chắc chắn nó sẽ hét to: Im đi, đồ lừa đảo. Dọa làm thịt người ta rồi cũng đâu dám đâu? Không phải sao? 

Con chó bị túm ngược, nó đưa cái mông nhỏ của mình ra lắc lắc, hai chân trước vươn ra cào cào, hai chân sau thì không quên đạp đạp vùng vẫy. 

Nó muốn kiện nha, Dương Thế Minh toàn đem nó ra bắt nạt! 

Đạp đạp mỏi nhừ cũng không có hiệu quả, nó đành duỗi chân ra thẳng cẳng, nhắm mắt buông xuôi. 

Cô chủ của tôi a, tôi mà có chết, nhất định cô phải báo thù giúp tôi. Phải nhớ đến ngày giỗ của tôi. Còn có, nấu cầy tôi thì phải nấu ngon ngon nha~~~

Nhìn dáng vẻ buồn cười của nó, Dương Thế Minh liền nhăn mày không vui. Nó giả bộ đáng thương cái gì chứ? 

Chọc chọc ngón tay vào bụng nó, anh liền bĩu môi mà thả thẳng tay:

"Không vui"

Thiên Thiên vội vàng tiến lên đỡ, lườm nguýt anh. Vui hay không mặc anh. Liên quan gì tới tôi và Tiểu Minh chứ? 

"Dương Tổng, có phải là anh rảnh rỗi quá rồi không? "

Đường đường là một Tổng giám đốc cao cao tại thượng lại bỏ ra cả đống thời gian đùa nghịch với con chó. Nó cũng không phải là con anh a! 

"Không rảnh, tôi thực sự rất bận. Không phải tôi đang làm việc sao? "

Ân, làm hài lòng bà xã đại nhân liền là một công việc không dễ dàng gì rồi. Anh đây lúc nào cũng làm việc cật lực như vậy, cho nên là rất chăm chỉ mới đúng! 

"Tôi nói, ngay lập tức thu dọn hành lí, chuyển lên lầu"

Anh bá đạo ra lệnh, khiến vẻ mặt Thiên Thiên không khỏi có chút cứng ngắc. 

Ừ, cô là rất muốn như vậy, đâu có sai? Nhưng là... 

"Dương Tổng, anh thật là rất keo kiệt! "

"..."

Người đàn ông nào đó đầu chảy ba vạch hắc tuyến. 

Đường đường là boss đại nhân, lại bị bà xã phu nhân khinh thường? Anh không có keo kiệt, anh mới chính là rất hào phóng đi! 

"Đừng dùng vẻ mặt dọa người như vậy, Dương Tổng. Một phòng ba người, chính là rất chật chội. Đừng có nói anh không phải thuộc dạng keo kiệt bủn xỉn! "

Thiên Thiên cô còn không có quên cô minh tinh Lâm Ngọc Lan kia đâu! 

Mắt to trừng mắt nhỏ,lại nhìn đến Dương Thế Minh khóe môi cong lên một nụ cười hoàn mĩ. 

Khoan, có gì đó sai sai? 

"A, bà xã đại nhân, mau thu dọn đồ đạc, rời khỏi đây, mùi giấm thật là chua, lại sắp nhấn chìm mọi thứ trong phòng rồi"

Triệu Thiên Thiên mặt nhất thời đỏ bừng, vô cùng nóng. Gì a? Cô mới không có thèm ghen nha... 

Có điều, ừ, chắc là có ghen. Nhưng chỉ một chút, một chút bé tẹo nha~~~

Lườm nguýt anh một cái, cô xoay người bỏ vào phòng, quyết định không thèm nhìn đến Dương Thế Minh. 

Dương Thế Minh mặt đen như đít nồi. Người phụ nữ xấu xa này dám không để ý đến anh! 

Kéo lấy cánh tay gầy, anh ôm cô trong vòng tay vững chắc. Vùi đầu vào hõm cổ cô, không ngừng hít hà. Tư thế vô cùng ám muội:

"Bà xã~~~" Anh kéo dài giọng nũng nịu khiến Thiên Thiên cảm thấy nổi hết da gà. "Bà xã, em hảo hảo thật quá vô tâm đi! Em khi dễ tôi, em không quan tâm tôi"

"..."

Ừ, cô là không phải quan tâm anh có được không? Người không vì mình, trời tru đất diệt! 

Ân, cho nên mới nói, cô nên tự mình yêu thương mình thôi, đâu có rảnh để mà đi quan tâm người khác? 

"Dương Tổng"

"Gọi tên tôi! "

Người đàn ông nào đó bá đạo ra lệnh. 

"Dương thiếu"

Cô dám không nghe lời anh? Nhất định phải trừng phạt! 

Dương Thế Minh cắn lên cổ cô để lại một vết đỏ hồng, vô cùng có chút... Không trong sáng! 

"Còn dám gọi tôi như vậy, em lập tức liền bị tôi ăn"

Ừ, cô gọi thì mặc cô, anh không phải vẫn được hưởng lợi lộc to lớn hơn sao? Nhìn chung, anh là hai bên đều có lợi! Này là một mũi tên nhắm trúng hai con nhạn nha!!! 

"Dương Thế Minh, anh có thể đứng đắn hơn không? "

"Gọi ông xã"

"..."

Cố ý! Anh rõ ràng là cố ý! Được voi lại tiếp tục đòi tiên! Cô mới không nghe, mới không thèm để ý đến anh! 

Lại tiếp tục một màn mắt to trừng mắt nhỏ. Con chó nhỏ Tiểu Minh nhàm chán dụi dụi vào lòng Thiên Thiên, đôi mắt nhập nhèm ầng ậng nước, hiển nhiên là buồn ngủ sắp chết! 

Thiên Thiên đứng đến nỗi chân đã mỏi nhừ. Vậy mà người đàn ông kia vẫn dồi dào tinh lực như vậy? 

"Ông xã"

Nhẹ nhàng mở miệng, liền là cảm thấy thật ngọt ngào. 

Ân, cô phải thừa nhận, cô rất thích gọi anh như vậy, vốn dĩ ngay từ đầu đã là thế. 

Ngay khi khoảnh khắc lãng mạn này đến, trong lòng liền thấy thật hạnh phúc và vui vẻ. Thời gian như ngừng lại tại khoảnh khắc này. 

Hai người dựa vào lòng nhau, đẹp tựa như một bức tranh thủy mặc. 

Con chó đáng thương bị bỏ quên một xó, nó liền rên ư ử ư ử trong miệng, hung hăng cào cào lên chiếc áo tắm. 

Dương Thế Minh nghe chính miệng cô gọi mình một tiếng ông xã. Ân, thực sự là rất êm tai! 

Xoay cô đối diện với chính mình, trong đầu liền hiện ra viễn tưởng cảnh cô chủ động hôn lên môi anh. 

Đột nhiên... Phựt! 

A, cái áo tắm của Thiên Thiên rơi xuống đất rồi!