Khi tới Lâm thị là đi thang máy chuyên dụng của Tổng giám đốc, lúc rời đi thì đi thang máy bình thường dành cho nhân viên.

Đợi cho đến khi đi ra khỏi công ty Lâm thị, Hoàng Hân Nguyệt còn chưa kịp nói gì, cả người đã bị Triệu Dao Dao kéo lên xe của cô ấy.

Trong lòng Hoàng Hân Nguyệt thấy ấm áp, bất dắc dĩ thở ra một hơi, có lúc được một người yên lặng quan tâm chính là như thế. Không giống Vương Tiếu Vân được vẻ bề ngoài, nói gì cũng đều có lời giải thích hợp lý một phen. Cô ta vĩnh viễn sẽ không hỏi cơ thể cô thế nào? Có phải có điều gì không được thoải mái hay không, mỗi một lần đến gần đều ôm cô thật chặt giống như kiểu không thể cho để ai biết bí mật.

Triệu Dao Dao kéo Hoàng Hân Nguyệt lên xe, mở máy điều hòa không khí bên trong xe mới hỏi: "Nói, Em và Tổng giám đốc Lâm rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Em biết anh ấy?  Hai người nói chuyện gì mà lâu như vậy?"

"Chị Dao, chị hỏi nhiều vấn đề như vậy, làm sao em trả lời được." Hoàng Hân Nguyệt buông lỏng tay ra, bất dắc dĩ hỏi.

"Trả lời từng cái một chứ sao. Em thành thật khai ra nhanh lên một chút. Ngày mai anh của em sẽ từ nước ngoài trở về, đến lúc đó anh ấy nghe người khác nói lại không giống với kết quả của chị nói."

"Được rồi được rồi, chẳng qua là đúng dịp mà thôi, anh ấy nhận nhầm người. Chỉ là em đi ngang qua Lâm thị mà thôi, chị cũng biết tuần sau em sẽ tốt nghiệp. Đương nhiên lúc này là phải quan tâm vấn đề này nhiều hơn một chút rồi."

Trong mắt Triệu Dao Dao thoáng qua một chút nghi ngờ, chỉ là Hoàng Hân Nguyệt không muốn nói, cô cũng sẽ không ép em ấy. Dù sao có một số chuyện quan tâm quá mức cũng rất không lễ phép.

"Đưa em về nhà trọ hay là trở về trường học?"

Hoàng Hân Nguyệt suy nghĩ một chút, mới nghiêm túc trả lời: "Chị Dao, làm phiền chị đưa em tới chỗ ở của anh em đi." Sợ Triệu Dao Dao suy nghĩ nhiều, cô lại giải thích: "Ngày mai anh của em trở về, em muốn đi chỗ ở của anh ấy trước tiên."

Triệu Dao Dao hiểu rõ gật đầu một cái, ngược lại, cô lại cho rằng Hoàng Hân Nguyệt muốn nhìn thấy Hoàng Tân Duy một chút. Dù sao bởi vì Hoàng Tân Duy vẫn bận rộn chuyện của công ty, trong khoảng thời gian này lúc nào cũng bay đi khắp các quốc gia, hai anh em họ cũng rất lâu chưa từng gặp mặt.

Suy nghĩ trong chốc lát, Hoàng Hân Nguyệt lại mở miệng nói: "Chị Dao, phiền chị kêu một người đáng tin qua nhà trọ của em thu dọn hành lý một chút."

Triệu Dao Dao quay đầu nhìn cô một cái, không có hỏi nhiều, gật đầu một cái nói: "Được, toàn bộ hành lý sao?"

Triệu Dao Dao phụ trách rất nhiều việc, là một phụ tá đắc lực của Hoàng Tân Duy, có một ít chuyện riêng Hoàng Tân Duy cũng sẽ giao phó chị ấy giúp xử lý một tay, bao gồm một ít chuyện của Hoàng Hân Nguyệt.

"Đúng vậy." Hoàng Hân Nguyệt  cảm thấy nhà trọ nơi đó đã không an toàn. Hơn nữa, Vương Tiếu Vân cũng có chìa khóa của phòng trọ đó, cả đời này Vương Tiếu Vân đừng mơ tưởng cô sẽ bỏ qua cho cô ta, bởi vì ngay từ đầu Vương Tiếu Vân đã bắt đầu tính toán cô rồi. Đời này cô sẽ không để cho Vương Tiếu Vân chết dễ dàng như vậy. Phải biết rằng, hành hạ một người có rất nhiều phương pháp. Kiếp trước chọn lựa biện pháp cực đoan như vậy, đó là cô đã không thể sinh con nữa. Đời này, Lâm Vĩnh Mặc vẫn còn sống khỏe mạnh, hơn nữa lập tức sẽ có con của mình, cô sẽ không ngu như vậy.

"Đúng rồi. Chị Dao, mấy ngày nữa sẽ có một người tên là Vương Tiếu Vân đến xin phỏng vấn công ty chúng ta. Chị trực tiếp loại bỏ cô ta đi."

"Làm sao vậy?" Trong lời nói của Hoàng Hân Nguyệt khiến Triệu Dao Dao cảm thấy rất ngạc nhiên, phải biết từ lúc khai trương công ty đến nay, bất kể phát triển công ty ở trong nước hay là ra nước ngoài, Hoàng Hân Nguyệt và cha mẹ Hoàng rất ít quan tâm chuyện công ty, ngay cả thông báo tuyển người mới cũng chưa bao giờ hỏi han một câu. Hôm nay, Hoàng Hân Nguyệt nhờ vả, làm cho Triệu Dao Dao cảm thấy rất bất ngờ.

"Cô ấy là bạn học của em, cũng chính là hàng xóm, lúc nãy cô ấy hỏi em viết luận văn xong chưa, nếu như viết xong rồi thì cho cô ấy mượn, còn nói ngày mai sẽ phải nộp, sợ rằng không còn kịp thời gian nữa, đến lúc đó cô ấy giúp em nộp cho giáo sư là được rồi. Em không đồng ý, cô ấy lập tức quay mặt bỏ đi, chị nhìn này......." Lúc này vừa đúng lúc đèn đỏ, Hoàng Hân Nguyệt vén tóc trên cái trán ra, lộ ra cái trán trơn bóng, chỉ chỉ cục sưng trên trán rồi tiếp tục nói: "Ngay cả vết thương trên trán của em cũng không có hỏi tới."

Có lúc trên mặt Triệu Dao Dao thường lộ ra một mặt thật thà, chỉ là vì giảm bớt đề của người khác phòng đối với chị ấy, cũng làm cho người ta cảm thấy chị ấy rất an tâm. Thật ra thì trong lòng chị ấy cũng rất khôn khéo, nếu không cũng sẽ không ở bên người Hoàng Tân Duy lâu như vậy. Hơn nữa, có lúc còn có thể giúp anh trai kí các hạng mục hợp tác, còn có thể tham gia tiệc rượu xã giao gì đó, cô lập tức đã hiểu được.

"Vậy em nói với cô ấy như thế nào?"

"Em nói với cô ấy không cẩn thận đụng vào cái bàn ở trong góc." Hoàng Hân Nguyệt sửa lại tóc che đi vết sưng ở trên trán.

Vẻ mặt Triệu Dao Dao không đồng ý hỏi cô: "Vậy em đã đi khám bác sĩ chưa? Đã thoa thuốc hay chưa?"

"Có mà, yên tâm đi, em thoa thuốc mà Chị Dao." Hoàng Hân Nguyệt có chút bất dắc dĩ. Vết thương nhỏ này hoàn toàn không cần phải đi bác sĩ, chẳng qua nhìn có chút sưng mà thôi. Bộ dáng của Triệu Dao Dao cũng rất khẩn trương, có thể thấy được là quan tâm thật lòng, chỉ là vết thương nho nhỏ, chị ấy cũng sẽ rất lo lắng. Con người, chỉ cần để ý một chút là có thể nhìn ra chỗ khác nhau không phải sao! Tại sao trước kia cô ngu như vậy chứ?

Lúc này đèn đã đổi sang màu xanh, Triệu Dao Dao vừa lái xe vừa nói: "Người bạn học này nhìn có vẻ vô hại, thật ra thì lại từng bước một để cho em hạ thấp phòng bị đối với cô ấy, thứ người như thế có đôi lúc tính toán người ta không minh bạch, chính em phải cẩn thận một chút."