Đối với lời nói của hai ông cháu bọn họ, ngược lại những người khác không có nói gì, nhưng mà cha Lâm lại để tờ báo xuống ngẩng đầu lên nhìn về phía con trai lớn của mình.

“Nghỉ hè các con muốn đi ra ngoài chơi sao?”

“Vâng, ba. Chỉ là vẫn còn đang thương lượng, đến lúc đó có ông nội và tiểu Hựu, đang muốn hỏi ba và mẹ có muốn đi cùng hay không? Em trai, Hân Nguyệt các em cũng đi chứ?” Lâm Vĩnh Văn để cái muỗng xuống, lau miệng, nhìn bọn họ nói.

“Không được, anh hai. Em và Hân Nguyệt sẽ ở lại giữ nhà. Anh và ông nội, ba mẹ đi là được rồi.” Lâm Vĩnh Mặc múc thêm một chén cháo nữa cho vợ mình, ngẩng đầu lên trả lời.

Hoàng Hân Nguyệt có thai, ngược lại trong nhà phải có người chăm sóc. Nhưng mà lúc này nó mới vừa kết hôn, lại bỏ con bé đi ra ngoài chơi, cái này nên sao? Mẹ Lâm bắt đầu do dự.

“Các con cứ thoải mái mà đi ra ngoài chơi, ông già rồi không đi với các con đâu.” Lâm lão thái gia nhìn tương đối rõ ràng mọi chuyện, người đã già, đến nơi đó cũng không có sức lực.

“Mẹ, mẹ và cha cũng thật lâu rồi không có đi ra ngoài nghỉ phép sao? Yên tâm đi, ở nhà còn có chị Vương, nếu không không phải là còn có thím Triệu sao?” Lâm Vĩnh Mặc thấy mẹ đang băn khoăn, lập tức đã hiểu được.

Chị Vương chính là người giúp việc trong nhà, phụ trách ngày ba bữa cơm. Mà thím Triệu là quản gia trong nhà, cũng là vợ của chú Triệu tài xế lái xe, phụ trách tất cả chi tiêu lớn nhỏ trong nhà.

“Mẹ, con không có vấn đề gì. Mẹ và ba cùng bọn họ đi ra ngoài chơi đi.” Hoàng Hân Nguyệt vội vàng đảm bảo. Mẹ Lâm mỉm cười gật đầu một cái: “Còn không phải là nói một câu, thảo luận một câu, đến lúc đó nhìn xem. Mẹ nói, không biết ba các con, đến lúc đó có thời gian hay không đây.”

Cha Lâm bị mẹ Lâm trách móc một phen, vội vàng đảm bảo nói: “Bà xã, anh nhất định sẽ để cho thư ký sắp xếp, sẽ có thời gian trống mà.”

Bởi vì lời nói của cha Lâm mà cả nhà âm thầm cười trộm, bữa ăn sáng kết thúc trong tiếng cười vui vẻ như vậy.

Sau bữa ăn sáng, cả nhà Lâm gia người đi làm thì đi làm, nên đi học thì đi học. Lâm Vĩnh Mặc cũng không thể nào vì kết hôn mà nhàn rỗi, trong đầu anh còn có mấy chuyện còn chưa xử lý. Chuyện đầu tiên dĩ nhiên sẽ là vụ kiện Vương Tiếu Vân. Trước đó từ trong miệng Vương Tiếu Vân đã lấy được một chút đầu mối, những hình ảnh uy hiếp Hoàng Hân Nguyệt kia đều là Lý Hồng Vũ cho cô ta. Theo đầu mối này, đúng thật là tra ra được không ít chuyện.

“Đi đi, đi đường cẩn thận một chút.” Hoàng Hân Nguyệt phất phất tay với Lâm Vĩnh Mặc, đã quay người đi vào. Nghe nói là có thai đi lại nhiều đến lúc sinh sẽ dễ dàng hơn.

Hoàng Hân Nguyệt đi tới phía sau vườn hoa, liếc mắt đã thấy chiếc ghế xích đu kia, cô từ từ ngồi xuống. Lúc này thím Triệu đi tới, rót một chén nước cho cô, hỏi: “Thiếu phu nhân còn có cái gì phân phó không?”

Hoàng Hân Nguyệt nhìn về phía thím Triệu, chỉ thấy người vừa tới cả người một màu đen, trên đầu cài một cái cài tóc, lông mày cong cong, ánh mắt màu đen, cả người thoạt nhìn có chút nghiêm túc, trong tay bê một cái khay, lúc này đang nhìn về phía Hoàng Hân Nguyệt, quan tâm hỏi.

“Cảm ơn thím Triệu, có thể lấy bút và tập bản vẽ ở trên bàn ăn ở trên phòng khách cho con không?” Đó là cô mới vừa nhờ Lâm Vĩnh Mặc lấy từ trên lầu xuống, vừa mới đưa Lâm Vĩnh Mặc ra cửa, tiện tay cô đặt ở trên bàn ăn luôn.

“Có thể.” Thím Triệu gật đầu, đã quay người đi.

Số người sống ở Lâm gia có vẻ rất đơn giản, nghe nói thuê quá nhiều người Lâm lão thái gia nhìn sẽ thấy phiền, cho nên chỉ có một chị Vương phụ trách ngày ba bữa cơm, thím Triệu quản gia, chú Triệu lái xe. Thời điểm khác đều là thuê người tới đây quét dọn, yên tĩnh như vậy, quả thật rất đơn giản.

Rất nhanh tập bản vẽ đã đến trong tay Hoàng Hân Nguyệt. Kiếp trước Hoàng Hân Nguyệt không thích tiếp xúc với thím Triệu, cô cảm thấy thím thẩm người này có chút âm trầm, hơn nữa rất ít nói. Hiện tại, trùng sinh trở lại, cô phát hiện thím Triệu không chỉ có sắp xếp tất cả mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà họ Lâm, ngay cả từng chút chuyện nhỏ cũng đều chiếu cố cô, nói không khổ cực, đó là gạt người.

“Cảm ơn thím Triệu, thím cũng bận rộn cả buổi sáng rồi, đi nghỉ ngơi chút đi.” Lời nói của Hoàng Hân Nguyệt khiến thím Triệu đứng đối diện ngẩn người, nhưng mà rất nhanh bà đã hồi phục lại tinh thần, gật đầu một cái đi xuống.

Hoàng Hân Nguyệt cầm bản vẽ lên, nhìn về phía vườn hoa hít một hơi thật sâu mùi hoa cỏ thơm ngát, nhất thời tâm tình sảng khoái.

“Hân Nguyệt hả, cháu vẽ tranh ở đây sao. Vừa đúng lúc, ông già này đến chơi cùng cháu.” Hoàng Hân Nguyệt quay đầu, vừa nhìn thấy quần áo người tới, cười ha ha.

Người vừa tới mặc một cái áo tay ngắn, đầu đội nón cỏ, cổ quàng một cái khăn lông, ống quần sắn lên, dưới chân đi một đôi dép vải màu xanh biếc. Nhìn quần áo như một bác nông dân, rốt cuộc lại giở tính rồi!

Hoàng Hân Nguyệt cười, người đối diện cũng không giận, chẳng qua là chờ cô cười đủ rồi mới hỏi: “Như thế nào? Cả người gia gia được như thế này phải tìm ở trên web thật lâu mới tìm được đó.”

Hoàng Hân Nguyệt thật không muốn châm chọc đâu, thật ra thì không phải là ông nội tìm thật lâu mà là học cách mua đồ trên mạng thật lâu đi. Thật không thể không nói chân tướng rõ ràng.

“Gia gia, ông thật xác định cả người như thế này đi trồng hoa, rất nhẹ nhàng khoan khoái?” Bút trong tay Hoàng Hân Nguyệt dừng một chút, ông cụ khoát khoát tay, vừa đi về phía hoa cỏ tâm can bảo bối, vừa nói: “Để cho cháu thử, cháu sẽ biết thôi.”

“Vâng, ông nội. Cháu hiểu, hiểu mà.” Một lát sau Hoàng Hân Nguyệt lại hỏi: “Ông nội, ông muốn uống nước không?”