Hoàng Hân Nguyệt mang tất cả đồ rơi đầy đất bỏ lại vào trong túi, mang nút áo cầm một sợi dây nhỏ xuyên thành dây chuyền, đeo lên, tiếp theo cầm chìa khóa, đeo túi xách lên mở cửa, dùng chìa khóa khóa cửa, liền vội vội vàng vàng hướng đến mục đích mà đi.

Căn nhà trọ Hoàng Hân Nguyệt ở rất gần trường học, ban đầu cha mẹ của Hoàng Hân Nguyệt sợ cô ở tại ký túc xá trong trường học không quen, cho nên liền mua căn nhà trọ này, làm chỗ ở cho con gái, nói đến cái này, đây cũng là chỗ khiến cho Vương Tiếu Vân ghen tỵ.

Vương Tiếu Vân cảm thấy hai nhà bọn họ gia thế rõ ràng giống nhau, tại sao Hoàng Hân Nguyệt lại tốt số như vậy có thể có chỗ ở riêng, cô ta lại không có, tại sao Hoàng Hân Nguyệt không cần cố gắng mà có thể lấy được tất cả những thứ tốt nhất, mà cô ta lại không được chứ? Cho nên, trong lòng cô ta cực kỳ khó chịu.

Thật ra thì nói gia thế giống nhau, đó là do Vương Tiếu Vân tự cho là đúng, nhà họ Hoàng gia thế thì cùng nhà họ Vương ngang sức ngang tài, nhưng ai bảo anh trai Hoàng Hân Nguyệt lợi hại như vậy, thông qua cố gắng của mình, ngắn ngủn vài năm liền có công ty của riêng mình.

Thì ra là anh trai Hoàng Hân Nguyệt _Hoàng Tân Duy lúc đi học đại học đã bắt đầu đi làm, vừa tốt nghiệp liền cùng bạn bè cùng nhau lập nghiệp, lúc mới bắt đầu rất vất vả, mỗi ngày mệt nhọc không nói, khi đó ba bữa cơm còn phải dựa vào ba mẹ Hoàng tiếp tế (cứu trợ), vừa bắt đầu bị người khác châm chọc cùng cười nhạo, nhưng Hoàng Tân Duy không phải là người dễ dàng nhận thua như vậy.

Chính anh thường đi ra ngoài làm việc, sau đó cũng không biết là có phải ông trời có mắt hay không, bị tinh thần của anh cảm động, có người nguyện ý ra giá cao đầu tư, mang tiền bạc rót vào công ty của anh.

Chỉ là cái điều kiện đầu tiên, người đầu tư không chỉ muốn mỗi một năm có tiền hoa hồng hơn nữa còn muốn cầm 30% cổ phần công ty, nếu như công ty đóng cửa, thì tất cả tổn thất theo pháp luật phải chịu trách nhiệm hoàn toàn, hơn nữa trả lại cho người đầu tư số tiền bạc đã đầu tư vào, lúc ấy điều kiện như vậy có thể nói là rất khắc nghiệt, nếu thành công HoàngTân Duy chỉ có một nửa cổ phần, thất bại, anh không chỉ thiếu mấy trăm vạn, mà thậm chí là một đống nợ.

Hoàng Tân Duy là một người mới vừa bước chân ra xã hội, có lý tưởng, có khát vọng là người không bao giờ nhận thua, nhưng là, đối với người như vậy, trong xã hội khắp nơi đều có, đây chính là hiện thực xã hội, sẽ không bởi vì anh có tài, mà có thể lấy được thứ anh muốn.

Lúc ấy Hoàng Tân Duy gặp phải không biết bao nhiêu áp lực, cả đêm thiếu chút nữa suy nghĩ đến bạc đầu, sau đó ba Hoàng phân tích cho anh, anh mới đồng ý nhận cái khoản tiền này.

Lúc ấy ba Hoàng có nói qua, nếu như thất bại, nhiều nhất cũng chỉ là trở lại bộ dáng như bây giờ thôi, nhưng ba Hoàng chưa nói rõ ràng, là có thể so với hiện tại còn thê thảm hơn nhiều.

Lúc ấy đối với Hoàng Tân Duy anh là đang thiếu một phần ủng hộ, ba Hoàng nói như vậy, để cho anh như bừng tỉnh hiểu ra, chiến đấu với cuộc sống mới có thể thành công, còn không có đối diện với cuộc sống tại sao có thể cứ nhận thua như vậy.

Từ đó về sau, anh liều mạng cố gắng, cuối cùng dẫn dắt một công ty thiết kế nho nhỏ phát triển trở thành một công ty lớn ở trên thị trường, nếu như Hoàng Tân Duy cứ như vậy thì thôi, nhưng mà anh không có như vậy, trong tay anh có tiền bạc, cũng vùi đầu vào các nghành nghề khác, cho nên ngắn ngủn mấy năm, gia tài của anh đã không còn giống như năm đó là một thanh niên nghèo chạy đi làm việc vặt khắp nơi.

Có tiền tự nhiên cuộc sống trong nhà cũng thay đổi hẳn, sau đó Hoàng Tân Duy mua một căn nhà để cho cha mẹ dọn đến ở, nhưng ba mẹ Hoàng lại không muốn dọn nhà, bọn họ không bỏ được một ít hàng xóm cũ, nói dọn nhà tới nơi khác sẽ sống không quen, cho nên hai người già vẫn ở tại cái tiểu khu nhỏ kia.

Đối với tài sản của Hoàng Tân Duy ba mẹ Hoàng cũng không có quan tâm, chỉ biết con trai nhà mình kiếm ra tiền là được rồi, mà Hoàng Hân Nguyệt cũng không hiểu rõ, cô chỉ biết anh trai nhà cô rất thương cô, cô muốn cái gì, chỉ cần mở miệng là có thể mua được, anh trai nhà cô sẽ luôn nuông chìu cô, có lúc thậm chí cô không cần mở miệng, anh trai cũng sẽ mua cho cô.

Hoàng Hân Nguyệt so với Hoàng Tân Duy nhỏ hơn 9 tuổi, cô là con gái nhà họ Hoàng lớn tuổi mới có được, tự nhiên rất thương cô, cho nên kiếp trước cô rất đơn thuần, rất ngây thơ, cũng rất lương thiện. Cảm thấy trên thế giới này tất cả mọi người đều tốt đẹp, toàn bộ đều giống như cô, rất tốt đẹp, rất lương thiện.

Đối với Vương Tiếu Vân,từ nhỏ cùng nhau lớn lên cô càng giống như móc tim móc phổi dâng lên, cảm thấy không có gì quan trọng bằng tình chị em của cô cùng Vương Tiếu Vân, cho nên, cô lần lượt bị Vương Tiếu Vân thiết kế hãm hại, lần lượt đều sẽ vì lý do hoang đường của cô ta mà tha thứ cho cô ta, ha ha. . . Nghĩ tới đây, trong lòng Hoàng Hân Nguyệt dâng lên từng trận từng trận đau đớn, trong miệng cũng tràn đầy vị đắng.

Hiện tại những hàng xóm cũ kia cũng không biết kinh tế nhà cô, nếu như bị họ biết được, nhà họ Vương cũng sẽ hiểu rõ, Hoàng Hân Nguyệt không thể không may mắn vì anh trai mình luôn khiêm tốn và rất có nguyên tắc làm người.

Kiếp trước người đầu tiên cô muốn xin lỗi là chồng của cô, cũng thật xin lỗi người nhà của mình, cha mẹ tuổi già vì chuyện của cô đau lòng không dứt, đời này, cô sẽ không để cho cha mẹ lo lắng cho cô nữa, đặc biệt là anh trai vào giây phút cuối cùng nhìn vào ánh mắt của cô, vĩnh viễn cô cũng không bao giờ quên được, đó là ánh mắt tràn ngập khổ sở, tràn ngập tự trách.

“Anh trai thật xin lỗi, lần này em sẽ không để cho mọi người lo lắng.”

Hoàng Hân Nguyệt yên lặng hạ quyết tâm trong lòng, người nhà họ Hoàng chỉ cần ra quyết định, sẽ kiên trì không ngừng tiến lên, dù cho cực khổ cùng mệt mỏi hơn nữa, cũng sẽ không buông tay, cho nên kiếp trước mình đâm đầu chảy máu cũng không muốn quay đầu lại.

Hoàng Hân Nguyệt trả tiền xuống taxi, lúc đóng cửa xe, sau lưng bị một người vỗ nhẹ, cô cứng ngắc lại từ từ quay đầu, nhìn người tới với khuôn mặt cứng ngắc nhìn cô, nước mắt của cô không thể kiềm chế được mà rơi xuống.