Vợ Xấu Chồng Mù

Chương 47: 47 Cùng Anh Thỏa Hiệp

“Sao hả? Cô thẹn quá hóa giận sao? Dương Ái Vân, cô cũng chỉ có thế mà thôi, xấu rồi thì nên biết thân biết phận đi chứ, sao còn làm ra mấy việc trơ trẽn.

Sầm đại thiếu gia vốn dĩ là em rể cô đấy, không biết xấu hổ mà đi cướp chồng của em mình như thế sao?” Phan Tú Tú càng ngày càng làm tới.

Mấy ngày nay Dương Ái Vân cũng xem nhiều comment sỉ nhục cô rồi nhưng đây là lần đầu tiên nghe trực tiếp từ một người, cô tính nói điều gì thì một giọng nói trầm thấp vang lên: “Cô ta là ai?”

“Phan Tú Tú, đại tiểu thư tập đoàn Phan Gia, cũng là bạn thời cấp ba của tôi.” Không hiểu vì sao anh lại hỏi vấn đề này Dương Ái Vân theo bản năng trả lời.

Từ khi cô học xong cấp 3 cũng chỉ gặp Phan Tú Tú vài lần, lúc nào cô ta cũng nhằm vào cô nhưng đều bị cô phớt lờ.

Cho nên ban nãy Phan Tú Tú cố tình giành điện thoại cô mới không quan tâm.

Chỉ là không ngờ cô ta lại dám đụng chạm đến Sầm Cảnh Đình.

Cho nên cô mới không nhịn được ra tay.

“Vương Hải.” Sầm Cảnh Đình nghe được câu trả lời đột nhiên gọi tên một người.

Bên quầy bán laptop một người đàn ông mặc vest đen đeo kính xuất hiện bên cạnh Sầm Cảnh Đình.

“Thiếu gia, cậu có gì giao phó.”

“Đưa người phụ nữ ồn ào này đến chỗ chủ tịch Phan.” Sầm Cảnh Đình nhàn nhạt nói, mặc dù không biết Phan Tú Tú là ai nhưng nhà họ Phan thì anh rất rõ, tập đoàn của họ hiện giờ đang là công ty con của Sầm Gia, mấy năm trước con trai quý tử của Phan Gia chơi lớn, cá cược với anh và kết quả thua mất tập đoàn nhà mình.

Chủ tịch Phan không còn cách nào khác đàm phán với anh để giữ lại công ty, cuối cùng ngậm ngùi xác nhập công ty vào Sầm Gia, trở thành công ty con.

Anh vẫn để cho chủ tịch Phan làm chủ nhưng lợi nhuận chia 6:4 cho Sầm Gia.

Vệ sĩ nghe được lệnh của thiếu gia nhà mình liền đi tới chỗ Phan Tú Tú nói: “Tiểu thư, xin mời.”

“Sầm đại thiếu gia, ý anh là gì?” Phan Tú Tú không hiểu chuyện gì xảy ra, quyết không theo vệ sĩ mà muốn hỏi cho ra nhẽ.

“Sầm Cảnh Đình tôi tức giận không ai có thể nhận lãnh hậu quả, Vương Hải.” Sầm Cảnh Đình không quan tâm cô ta, giọng điệu thúc giục.

Vệ sĩ không để Phan Tú Tú nói thêm câu nào lập tức mang người đi trước mặt bao nhiêu người.

Ai cũng không ngờ sự tình lại xảy ra như vậy.

“Cảnh Đình, anh…”

“Đi thôi.” Không để Dương Ái Vân hỏi nhiều anh lập tức xoay người rời đi, mọi người trong đây ai cũng không tự chủ được mà dạt qua hai bên.

Bọn họ không rét mà run.

Ra đến bên ngoài Sầm Cảnh Đình lại nói với người còn lại: “Nơi đây thật ồn, tôi muốn nó yên tĩnh.”

Không ai hiểu lời nói của anh là gì chỉ có tên vệ sĩ này là ngầm hiểu: “Vâng, tôi đã biết.”

“Cảnh Đình, anh muốn làm gì?” Lúc này Dương Ái Vân thấy anh không khác nào một người cao cao tại thượng, ra lệnh một câu mọi thứ đều thay đổi, không phải cô lo lắng cho Phan Tú Tú hay nơi này mà thật sự muốn biết anh có ý định gì.

Sầm Cảnh Đình chỉ bước lên xe, không giải thích nhiều, lúc trước anh làm việc không quen giải thích hiện tại cũng như vậy.

“Anh tức giận Phan Tú Tú nói anh mù sao?” Ngoài lý do này ra cô không nghĩ được lý do nào khác.

Sầm Cảnh Đình vẫn không trả lời, chiếc xe đi được một đoạn thấy anh không muốn nói Dương Ái Vân không hỏi nữa, vốn dĩ chỉ muốn đi mua điện thoại cho anh lại không ngờ lại gặp phải tình huống này, cô đành nói: “Để tôi mua điện thoại cho anh sau vậy.”

“Việc nhỏ này không cần đến cô.” Sầm Cảnh Đình trầm đục nói.

“Là sao? Anh muốn tự mua à? Vậy cũng được, chừng nào mua thì nói tôi biết.” Như vậy cô cũng đỡ phải tìm điện thoại phù hợp cho anh.

Sầm Cảnh Đình không biết suy nghĩ cái gì nói thêm một câu: “Từ giờ không có việc gì thì đừng ra ngoài.”

Dương Ái Vân kinh ngạc nhìn anh, muốn hỏi tại sao nhưng thiết nghĩ cô đã tạm xin nghỉ dạy ở học viện rồi cũng không có chuyện gì ra ngoài nữa nên đồng ý: “Tôi biết rồi, nhưng ở nhà thì có chút nhàm chán thỉnh thoảng anh phải cùng tôi đi dạo, được chứ?”

Dù sao người đàn ông này cũng không thể ở mãi trong phòng được, vừa hay có chuyện này cô sẽ tận dụng cơ hội thỏa hiệp với anh.

Sầm Cảnh Đình vẫn im lặng như cũ, Dương Ái Vân không bỏ qua cô nói: “Anh không đồng ý tôi cũng không có lý do nghe theo anh.”

“Được.” Sầm Cảnh Đình miễn cưỡng nói ra một chữ.

“Vậy mới ngoan.” Dương Ái Vân đưa tay lên xoa đầu anh.

Sầm Cảnh Đình bị sờ thì nghiêng đầu qua một bên cảnh cáo: “Cô an phận một chút, đừng có sờ loạn.”

“Tôi sờ loạn hồi nào? Hay là anh muốn tôi làm thế?” Dương Ái Vân nổi hứng trêu trọc anh, bàn tay đột nhiên đặt lên má người đàn ông.

Sầm Cảnh Đình cảm nhận được sự đụng chạm theo bản năng bắt lấy tay cô: “Dương Ái Vân, cái gì cũng có giới hạn thôi.”

“Sờ một chút mà thôi anh cần gì căng thẳng như vậy, nếu không tôi cho anh sờ lại.” Dương Ái Vân nhanh chóng bắt lấy tay anh đưa lên má mình, vừa vặn đụng phải vết bớt.

Anh giật mình mà cô cũng nhận ra điều khác biệt nên theo phản xạ buông tay anh ra, ngồi về chỗ cũ.

Từ ngày phát hiện mặt mình có vết bớt chưa ai dám sờ má cô, ban nãy vì muốn trêu đùa Sầm Cảnh Đình nên cũng quên mất vấn đề này, mặc dù anh không nhìn thấy nhưng có thể cảm nhận được, không biết anh sẽ có cảm giác gì, Dương Ái Vân không dám nghĩ tới.

Không phải cô sợ Sầm Cảnh Đình chê bôi mình chỉ là không muốn ai phải ghê tởm mặt mình mà thôi.

Hai người ngồi yên tĩnh không ai nói thêm điều gì cho đến khi về đến cổng lớn của nhà họ Sầm.

Quản gia không biết đã chờ sẵn bên ngoài từ lúc nào, thấy hai người bọn họ liền mời vào nhà lớn.

Dương Ái Vân cảm thấy có chuyện lớn nên hỏi trước: “Quản gia Từ, trong nhà xảy ra chuyện gì sao?”

“Đúng vậy, đại phu nhân làm ầm ĩ với gia chủ, gia chủ cho mời tất cả mọi người cùng đến.” Quản gia chỉ nói một hai câu, không nói cụ thể.

“Tôi biết rồi.” Cô quay sang người đàn ông bên cạnh nói: “Nếu anh không muốn vào thì để tôi vào một mình cũng được.”

“Quản gia.” Sầm Cảnh Đình gọi ông Từ một tiếng.

Quản gia nghe tiếng anh có chút kinh ngạc sau đó hiểu ý nhanh chóng dẫn đường cho Sầm Cảnh Đình, Dương Ái Vân cũng không nghĩ anh đồng ý vào nhà lớn, cô mỉm cười cất bước theo sau.

Chưa vào trong nhà nhưng bọn họ đã nghe thấy tiếng ồn ào phát ra từ bên trong, toàn là lời nói của bà Nhung.

“Ba, Dương Ái Vân kia chẳng phải thứ tốt đẹp gì, ba có biết vì nó mà con chịu mất mặt thế nào với người ngoài không? Ba còn muốn để con bé đó làm cháu dâu ba sao? Ba chấp nhận được nhưng con tuyệt đối không, nó phải rời khỏi đây.”

“Tôi nói nãy giờ chị nghe không hiểu sao? Tôi đã nói Ái Vân là cháu dâu tôi thì không thay đổi, chị muốn làm ầm ĩ hết cả cái nhà này sao?” Ông Sầm đăm mắt nhìn bà Nhung, ý tứ cảnh cáo vô cùng rõ ràng.

Bà Lê và bà Liên liếc mắt nhìn nhau, khóe miệng của cả hai cùng giương lên.

Bà Liên chẹp miệng nói: “Chị Nhung này, ba đã nói thế rồi chị còn phản đối cái gì.”

“Chị Liên nói gì thế, có một con dâu như vậy tôi cũng không dám nhận đâu, chị Nhung phản ứng như vậy cũng bình thường thôi.” Bà Lê chêm vào một câu.

Hai người kẻ tung người hứng khiến bà Nhung càng thêm phẫn nộ: “Các người chỉ biết đổ dầu vào lửa là giỏi, im hết cả đi.”