“Chỉ hôm nay thôi, hãy cho phép bản thân anh được điên dại và ngu xuẩn chỉ một ngày duy nhất.

Ngày mai sẽ là một ngày mới, Sầm Cảnh Đình cũng sẽ là một con người mới.” Cô không thể lôi một người từ vực sâu tăm tối thức tỉnh trong giây lát, chỉ có từng chút một kích thích cho anh tỉnh táo.

Nếu như anh không làm được Dương Ái Vân cô thật sự sẽ khinh thường anh.

“Cô nói những lời này với tôi có tác dụng gì, cô nghĩ tôi sẽ nghe theo cô sao? Vô vị.” Sầm Cảnh Đình không quan tâm, càng không muốn người phụ nữ này dạy đời cho mình, anh là ai chứ?

“Phải đấy, tôi vô vị mới đi khuyên anh, đáng lẽ tôi nên dùng lời nói giết chết anh thì nhanh gọn hơn, Sầm Cảnh Đình, tôi chỉ hỏi anh một câu thôi, anh làm thế này có ích gì?”

Không gian như lắng đọng lại, Sầm Cảnh Đình cũng không trả lời được cô, chỉ là trong lòng anh muôn vàn cảm xúc vây quanh, buồn đau, khổ sở, chua xót và cả ê chê cứ thế dâng lên, không cách nào đè nó xuống.

Cuối cùng Sầm Cảnh Đình buông tha cho cô, anh bị đả kích nhưng không đến nổi mất hết lý trí.

Dương Ái Vân đau cổ tay lại từ từ ngồi dậy nhẹ nhàng xoa bóp, cô ngồi bên canh người đàn ông vẫn thản nhiên nói: “Không ăn không uống anh muốn suy kiệt mà chết sao, ông Sầm rất lo lắng cho anh.

Vẫn câu nói cũ, đừng vì người không đâu mà khiến người quan tâm anh phải lo nghĩ, anh cũng không còn nhỏ tuổi mà bướng bỉnh, cố chấp nữa đâu.”

“Cô tốt nhất là câm miệng, đừng tưởng tôi sẽ không làm gì cô.” Có ngày anh sẽ không để người phụ nữ này lên tiếng nữa, mỗi lần cô cất lời cũng chính là lúc anh muốn giết cô nhất.

Dương Ái Vân cũng không để lời nói của anh vào lòng, chẹp miệng: “Khí lực vẫn còn rất vượng, coi như tôi đã quan tâm thừa.

Haix, tôi vẫn còn buồn ngủ, anh không ngại lại chia nửa giường cho tôi chứ?”

Tối qua giấc ngủ chập chờn cô cũng không ngủ được bao nhiêu.

“Cô nghĩ mình đủ tư cách nằm cạnh tôi sao?” Sầm Cảnh Đình có chút mỉa mai.

“Chậc chậc, tối qua tôi và anh cũng đã cùng chung một giường, anh còn ngại cái gì?” Dương Ái Vân như có như không nói.

Sầm Cảnh Đình lúc này mới sực nhớ, tại sao anh lại nằm trên giường, tối qua rõ ràng là anh nằm dưới sàn kia mà.

“Cô… Là ai đưa tôi lên giường?” Anh trầm ngâm hỏi.

“Tôi chứ ai.” Dương Ái Vân bĩu môi.

“Cô.” Hai mắt anh trợn trừng khó tin, một người phụ nữ lại có thể ôm anh lên sao? Quả thực Sầm Cảnh Đình không tin.

“Đừng có nói chuyện tầm phào với tôi, cũng đừng mơ tưởng nằm cạnh tôi.” Anh không biết tối qua thế nào nhưng vẫn cảnh cáo cô.

Sầm Cảnh Đình như một đứa trẻ vậy, Dương Ái Vân lại không theo mà nói: “Anh càng nói thế tôi lại càng muốn nằm cạnh anh, chúng ta dù gì cũng là vợ chồng, đồng giường cộng chẩm là chuyện hiển nhiên.”

Dương Ái Vân cố tình trêu tức, cô phát hiện trêu đùa với người này cũng khá vui.

Dẫu sao đêm nay cũng chẳng ai ngủ ngon.

Sầm Cảnh Đình không nhịn được cảnh cáo: “Dương Ái Vân, cô nên biết thế nào là chừng mực.”

“Ngại quá, tôi cái gì cũng biết chỉ không biết chừng mực là gì thôi, anh chỉ tôi nhé? Chồng yêu.” Nói rồi Dương Ái vân đột nhiên lân la đến cổ áo của anh, cởi ra một cái nút.

Sầm Cảnh Đình cảm nhận được động tác của cô, theo phản xạ bắt lấy tay cô: “Dương Ái Vân.”

“Sao thế? Thấy anh nóng nên tôi định cởi bớt cúc áo giúp anh thôi mà.

Lại nói, chỉ vài phút ngắn ngủi mà anh đã gọi tên tôi nhiều như thế, có phải đã có chút cảm tình với tôi rồi hay không? Còn cả nắm tay nữa.” Dương Ái Vân cố tình vuốt ve bàn tay anh, người đàn ông này không hổ là đại thiếu gia, da tay không quá thô ráp như người đàn ông bình thường, ngược lại có chút mịn màng, tuy nhiên tay lại rất gầy.

Đột nhiên bị người đụng chạm Sầm Cảnh Đình giật mình hất tay cô ra, đen mặt nghiến răng: “Người phụ nữ chết tiệt, ai có cảm tình với cô, mau cút khỏi đây.”

“Ái chà, anh làm đau người ta quá nha, người ta là con gái nhẹ nhàng một chút không được sao?” Cô cố dùng giọng điệu nũng nịu nói chuyện với anh, cô muốn xem giới hạn của người đàn ông này ở đâu.

“Nói đi, rốt cuộc cô muốn cái gì? Sầm Cảnh Đình tôi đều thành toàn cho cô.” Sầm Cảnh Đình trầm mặt hỏi.

Dương Ái Vân trả lời tức thì: “Muốn anh là cha của các con tôi, sao nào? Anh thành toàn không?”

“Nằm mơ.” Sầm Cảnh Đình đẩy cô ra.

Nhìn khuôn mặt hơi ửng đỏ của anh cô rất muốn cười lại không thể cười.

“Sầm Cảnh Đình, có ai nói anh rất đáng yêu chưa?”

“Dương Ái Vân.”

Hình như cô chọc cho hổ gầm hơi nhiều, có điều cô cũng không sợ, nếu sợ cô đã chẳng làm thế mà sớm bỏ chạy rồi.

Cuối cùng bị cô làm phiền quá nhiều Sầm Cảnh Đình mới ăn chút cháo, uống chút nước.

……

Buổi chiều, Dương Ái Vân và Sầm Cảnh Đình được đón về gia tộc họ Sầm.

Khác với bên ngoài, biệt thự nhà họ Sầm rộng lớn gấp bốn lần căn biệt thự thông thường.

Bởi vì toàn bộ người trong gia tộc đều sống chung với nhau và chia thành bốn khu riêng biệt.

Khu phía đông dành cho chi thứ nhất, cũng là cha mẹ của Sầm Cảnh Đình, có điều cha anh đã mất bốn năm về trước nên chỉ có mẹ là bà Nhung và em trai Sầm Cảnh Đông.

Khu phía tây là nơi ở của chi thứ hai, gồm có chú thím hai của Sầm Cảnh Đình là ông Lâm và bà Lê, ngoài ra còn một đứa con gái tên Sầm Tuệ Nhi, đang giữ chức giám đốc điều hành của tập đoàn Sầm Gia, một trong những người có khả năng thừa kế chức gia chủ.

Ngoài ra còn có thêm đứa con trai nhưng lại chọn làm bác sĩ nên vô phương kế thừa chức vị.

Lại nói, đáng lẽ vị trí này sẽ rơi vào tay Sầm Cảnh Đình nhưng anh không may bị mù, bất tiện trong mọi phương diện nên khả năng ngồi chức vào ghế gia chủ đã gần như bằng không.

Khu phía bắc là chỗ của chi thứ ba, cũng là chú thím ba của Sầm Cảnh Đình, gia đình này có một đứa con trai tên Sầm Hạo Nhiên, cũng đang giữ chức giám đốc kinh doanh cho tập đoàn Sầm Gia.

Phải nói rằng Sầm Hạo Nhiên và Sầm Tuệ Nhi đều ngang tài ngang sức, không ai hơn kém ai.

Bọn họ là ứng cử viên sáng giá cho chức gia chủ và chủ tịch nhà họ Sầm.

Có điều cho đến giờ này ông Sầm vẫn còn chưa quyết định ai, thế nên bọn họ cũng có người đã sốt ruột.

Dương Ái Vân trước khi gả qua đây đã tìm hiểu qua về gia cảnh của nhà chồng nên cũng biết tình hình.

Đùa sao? Một gia thế lớn như vậy cô không nhanh chân tìm hiểu không biết cuộc sống sẽ ra sao đâu.

Khi chiếc xe Porsche màu đỏ dừng trước khu biệt thự sừng sững, đồ sộ, cánh cổng lớn cứ thế tự động mở ra để chiếc xe đi vào.

Nó dừng lại trước một tòa biệt thự màu nâu mang phong cách cổ điển, hai cánh cửa phía sau được hai vệ sĩ mở ra.

Dương Ái Vân bước xuống xe trước.

Phía trước có hai hàng người hầu và thị vệ xếp hàng hai bên, đồng thanh cúi chào: “Đại thiếu gia, đại thiếu phu nhân, mừng hai người trở về.”

Quản gia từ trong đám người đi ra, hướng về phía Sầm Cảnh Đình cúi người nói: “Đại thiếu gia, đã về tới biệt thự rồi.”

Sầm Cảnh Đình vẫn ngồi trong xe chưa đi xuống, lúc trưa anh cũng chịu ăn chút cháo nên thần sắc cũng tốt hơn nhưng chung quy vẫn còn kém.

“Đưa tôi trở về.” Sầm Cảnh Đình nói, âm điệu có chút khàn đặc, anh nói trở về chính là về khu biệt thự của mình mà không phải biệt thự trung tâm.

Quản gia lại có chút khó xử: “Thiếu gia, mọi người đang đợi cậu bên trong.”

“Tôi không quan tâm, đưa tôi về, có nghe thấy không.” Sầm Cảnh Đình hơi gắt.

Quản gia cũng phải đổ mồ hôi với anh, Dương Ái Vân thấy ông khó xử lại bảo: “Anh ấy đã nói vậy, ông cứ theo lời anh ấy đi.”

Người đàn ông này còn cần thời gian để tĩnh lặng, không nên quá ép buộc, nếu không anh sẽ giống con hổ không kìm chế được bản thân..