Vô Ưu mở mắt ra, thấy mình nằm trong lòng Vạn Mị, cô không khỏi nghi hoặc.

Tại sao không phải là nằm ở bên ngoài? Vạn Mị thấy cô tĩnh lại, tươi cười vuốt khuông mặt bé nhỏ của cô còn nhéo nhéo vài cái.

Tấm tắc.

- Vẫn là thân thể của nàng tốt hơn!

Vô Ưu hắc tuyến.

- Vạn Mị chết tiệt! Ngươi muốn làm gì đây?

Hắn vô lại nói.

- Vô Ưu! Ta đói bụng rồi!

Cô tức giận.

- Đói bụng thì đi hút chất dinh dưỡng đi a.

Nói ta làm gì?

Hắn cười gian tà.

- Là nàng nói đấy nhé!

Rồi hôn tới tấp vào người cô.

Tứ chi Vô Ưu đã bị hắn kẹp chặt không thể nhúc nhích, đành để hắn làm gì thì làm.

Một lúc sau, dưới sự vuốt ve, mơn trớn dịu dàng của Vạn Mị, thân thể Vô Ưu theo bản năng cũng bắt đầu đáp lại.

Trải qua n lần abcd, Vô Ưu gần như kiệt sức, Vạn Mị mới bế cô cùng xuống linh thủy.

Dòng nước mát lạnh thấm vào cơ thể, khiến Vô Ưu không khỏi thoải mái.

Thân thể cũng bắt đầu biến nhỏ trở lại.

Vạn Mị ôm cô thì thầm.

- Vô Ưu! Nàng đúng là một bảo vật!

Vô Ưu không thèm đếm xỉa tới hắn.

Cô giận rồi, mới trở về đã vội ăn người ta, còn tới mấy lần.

Hừ! Đáng ghét!

Vạn Mị thấy biểu hiện đáng yêu của cô, không khỏi cười cười, hôn vào gò má mịn màng của cô rồi dùng má mình cọ cọ má nàng.

Dịu dàng nói.

- Vô Ưu! Ta phải ăn nàng trước nếu không khi ra ngoài nàng sẽ bị kẻ khác ăn a.

Ta không thích thế đâu, ta muốn ta là người đầu tiên ăn nàng trong ngày a.

Vô Ưu trợn mắt liếc hắn, phùng mang nói.

- Ngoài mi ra thì ai có thể ăn được ta a.

Chỉ có ngươi mới siêng biến ta thành người lớn để ăn thôi.

Chứ trong mắt kẻ khác ta vẫn là một đứa bé.

Vạn Mị cười càng vui vẻ hơn.

Nhéo nhéo mũi cô.

- Ha...ha...ha.

Đúng đúng! Nàng vẫn là một đứa bé, là ta lo quá xa rồi.

Nhưng mà...phòng bệnh vẫn hơn.

Nói rồi, hắn khom người xuống liếm vào phía dưới của cô.

Vô Ưu không khỏi la lên.

- Vạn Mị! Ngươi lại muốn làm gì nữa đây?

Vạn Mị ngẩn đầu lên, cười gian nói.

- Ta chỉ là cho nàng một loại thuốc phòng sói thôi.

Nàng không cần lo lắng.

Rồi lại liếm liếm vào miệng cô, Vô Ưu chấm hỏi đầy đầu nghĩ.

"Hắn biến thành chó hay sao mà cứ liếm rồi lại liếm vậy?" Nếu biết suy nghĩ của Vô Ưu chắc Vạn Mị sẽ đập đầu vào đậu hủ chết cho xong.

Hắn đang thoa thuốc "chóng sói" cho nàng nha.

Chỉ là thuốc này nằm ở đầu lưỡi hắn nên hắn phải liếm thôi.

Thật oan uổng, hắn không có biến thành chó.

Hắn không khỏi cười thầm gian trá.

"Hừ! Cái con rắn kia muốn tranh Vô Ưu với anh sao? Tu luyện thêm mấy vạn năm nữa đi cưng! Anh không thể ngăn được sự hấp dẫn của nàng nhưng cũng không phải là không ngăn được kẻ khác nuốt nàng.

Cưng chỉ có thể uống canh thôi.

Ăn thịt chỉ có anh mới có thể.

Ha ha ha..."

Hắn không khỏi đắc ý cười ra tiếng, khiến cho Vô Ưu co rúm người lại chẳng hiểu ra sao.

"Tên này nay bị làm sao ấy? Thôi ra ngoài cho chắc ăn.

Không thôi biết đâu lát bị cắn lây bệnh dại cũng nên!" Nghĩ rồi, cô bò lên bờ lấy quần áo mặc vào, rồi biến ra ngoài, bỏ lại Vạn Mị vẫn đang ngây ngô đắc ý, tự sướng cười một mình dưới nước.

Hôm nay là ngày chủ nhật, Vô Ưu thức dậy sớm nói với cha mẹ là đi giúp chú hôm nọ bán khoai.

Cha mẹ Vô Ưu cũng không nghi ngờ, cho con tập buôn bán cũng tốt.

Với lại ngã ba đó cũng gần, sẽ không sợ Vô Ưu đi chơi xa lạc đường.

Cô chạy vèo ra chổ hôm nọ bán khoai, cô cũng tìm một lùm cây khuất lấy mấy cái bao ra bỏ đầy khoai vào.

Rút kinh nghiệm, lần này cô sẽ để nhiều bao hơn.

Xong, cô lại lôi chúng ra chổ cũ ngồi bán, cô có cảm giác sức lực của cô tăng lên nhiều.

Lần trước lôi hai bao thấy cũng rất mệt, nhưng lần này lôi hai bao lại thấy như cầm hai ký vậy.

Cô nghĩ chắc là do linh thủy đi.

Cô bắt đầu cất tiếng rao thu hút sự chú ý của người đi đường.

Lần này do cô ra sớm hơn lần trước nên người đi chợ cũng đông hơn.

Nghe tiếng rao, có người ngoái lại nhìn, có người đã mua khoai lần trước lập tức đi lại vui mừng nói.

- Khoai này ngon lắm nè, lần trước mua về ăn không đã.

Hôm nay phải mua nhiều mới được.

Vẫn giá cũ, người đó lập tức lấy khoai bỏ vào giỏ.

Không cần phải lựa, củ nào cũng như củ náy, bóng loáng sạch sẽ như được rửa qua nước, lại to đều nhau không củ nào nhỏ hơn củ nào.

Thêm một mùi hương đặc trưng của khoai tỏa ra nữa, khiến người khác không khỏi hấp dẫn.

Có lẽ nếu là năm 2019, người ta sẽ hỏi là có thuốc kích thích không? Nhưng là vào thời này thuốc kích thích không có thịnh hành, nên gặp những loại khoai như vầy, mọi người đều mừng rỡ.

Nghĩ là khéo gieo trồng thôi, và cũng đã được lựa chọn kỹ trước khi bán.

Không bao lâu mấy bao khoai đã hết sạch, bởi lần này có người đã thử rồi nên nói cho người khác biết.

Cho nên, họ mới tranh nhau mua hết nhanh như vậy.

Có người tiếc nuối vì không mua kịp bèn hỏi khi nào có nữa? Vô Ưu bèn đáp là khi nào có sẽ đem ra bán, thường là ngày chủ nhật.

Vậy là có người đành phải chờ.

Vô Ưu gấp gọn các bao lại, đi đến chổ vắng người ném vào không gian.

Kiểm tra tiền kiếm được, tổng cộng gần 300 ngàn.

Cô không khỏi oa lên.

Giá vàng hiện tại chỉ có gần 400 ngàn một chỉ mà cô bán một lát đã kiếm gần 300.

Như thế này chắc sẽ mau giàu lắm đây.

Nhưng cũng không thể ngày nào cũng bán được, người khác sẽ nghi ngờ.

Không sao, thời gian còn dài cứ từ từ.

Thấy trời còn sớm, cô vội chạy vèo ra chợ.

Cô định dang nhờ xe đạp của người đi đường, nhưng vì không thể đến gần người khác quá ba bước nên cô đành đi bộ vậy.

Từ ngã ba đó mà ra chợ, đi bộ mất khoảng 30 phút nữa.

Nhưng vì cô chạy nhanh nên chỉ mất phân nửa thời gian.

Cô cũng cảm thấy không đến nỗi mệt, giống như là đi trên không vậy.

Ra đến chợ, cô lấy một chiếc giỏ xách bằng đệm bàng đã chuẩn bị từ trước mang lên.

Thời này bao ni-lon chưa thịnh hành lắm nên người đi chợ chủ yếu mang theo giỏ.

Đầu tiên cô đến tiệm hạt giống, mua tất cả các loại hạt giống rau củ quả, bầu bí, dưa, bắp...các loại.

Mỗi loại một ít, bỏ vào giỏ, thực tế là ném vào không gian cho Vạn Mị xử lý.

Hắn cũng rất vui vẻ tiếp nhận, ở trong không gian không gì làm, trồng trọt cho đỡ buồn.

Tiện thể luyện tập pháp lực luôn.

Tiếp theo, cô đi đến sạp trái cây cũng mua mỗi loại nửa ký.

Cũng ném vào không gian, chủ yếu là lấy hạt để trồng.

Sau khi quét qua khu rau quả và trái cây, cô đến khu vải và quần áo.

Mua vài bộ đồ cho cha mẹ, chị Linh, bản thân và em Thành.

Thậm chí mua luôn đò lót cho mẹ và mua quần tà- lỏn cho cha.

Thời này quần lót nam cũng chưa thịnh hành.

Cô lại mua hai sấp vải để cho mẹ may áo dài và bà ba, cũng mua cho cha hai sấp may quần tây, áo sơ mi.

Lại mua thêm mùng, mền, chiếu gối; cho cả nhà dùng cũng để cho xuyên không gặp trường hợp ngoài ý muốn.

Dù cô có linh lực hộ thể nhưng cũng sẽ không bạc đãi bản thân.

Sau đó, cô đến khu tạp hóa mua các loại gia vị, gạo muối.

À...mua luôn cả băng vệ sinh cho mẹ.

Hồi nhỏ cô không biết gì, nhưng bây giờ để ý thấy mẹ tới ngày đó thì thường không dùng băng vệ sinh mà chỉ dùng vải, sau đó giặt sạch phơi khô xài tiếp.

Mà đa phần phụ nữ ở quê đều như vậy, số ít có dư dã mới mua băng vệ sinh.

Cô vô cùng xót xa, như vậy sau này rất dễ nhiễm bệnh.

Chả trách nhiều người sau này lại bị bệnh phụ khoa nhiều như vậy.

Cô còn mua thêm mấy loại bánh ăn vặt nữa, sẽ cho chị Linh và em Thành.

Cuối cùng, cô đi đến khu thịt cá, mua mấy ký thịt để dành ăn.

Cá ở nhà cha đi bắt rất nhiều nên sẽ không mua.

Chỉ mua mấy ký tôm hùm cùng vài loại hải sản.

Cô còn định đến lò ấp mua vài con gà thả vào không gian, nhưng Vạn Mị nói trong không gian linh khí dày đặc, bỏ vật sống vào không chừng sẽ thành tinh.

Ô...vì thế mà Vô Ưu dẹp luôn ý định nuôi gà lấy trứng.

Thành tinh sao? Một bông hoa đã muốn chết, thêm một bầy gà tinh nữa cô làm sao mà sống đây.

Đi hết một vòng chợ, chỉ còn lại mấy chục ngàn, cô không khỏi ỉu xìu.

"Đúng là làm thì lâu mà xài thì mau!" Nhưng cũng không nản, mai mốt trồng mấy thứ bày ra đem bán cũng sẽ kiếm lại được.

Cô bắt đầu nhanh chân sải bước về nhà.

Từ khi ra khỏi chợ, cô cảm giác có ai đang theo dõi mình nhưng nhìn trái ngó phải cũng không thấy ai đáng nghi.

Nghĩ là mình nghĩ nhiều nên cũng bước đi tự nhiên.

Nhưng khi bước đi vài bước, cảm giác này lại đến, cô không khỏi bước đi nhanh hơn.

Từ chợ về đến nhà có một khoảng vắng cây cối rậm rạp, lúc này người ta chưa xây nhà đông nên chổ đó cũng tương đối vắng vẽ.

Cô không khỏi rùng mình, nếu có kẻ xấu muốn bắt cốc trẻ con để lấy nội tạng thì biết làm sao? Chợt nhớ mình có không gian và mị lực nên cũng thở phào nhẹ nhõm, tiêu sái đi về..