Sân bay

“Các em không đến Nhật Bản chơi sao?” Rinko cực kỳ không nỡ lôi kéo tay Kira.

Kira hít hít cái mũi, nói: “Qua một thời gian ngắn nữa, chúng em sẽ đến Nhật Bản tìm mọi người.”

Rinko xoa xoa nước mắt, sau đó đưa một tờ giấy cho Kira, nói: “Đến Nhật Bản tới nơi này tìm chúng ta, số điện thoại cũng ghi trên giấy.”

Kira ôm cổ Rinko: “Rinko, em thật luyến tiếc chị! Ô ô ô…”

“Chị cũng vậy, thật không muốn rời đi…”

Hai người phụ nữ cảm tính ở bên kia đứt từng khúc ruột, bên này ba người đàn ông vẫn sắc mặt như thường ly biệt.

Echizen Nanjirou vẫn là bộ dáng cà lơ phất phơ kia, hắn nhìn về phía Itachi: “Thật sự không đi cùng bọn tôi?”

Itachi nhu nhu đầu Ryoma, nói: “Qua một đoạn thời gian nữa.”

Ryoma thật không vui sửa sang lại mũ của chính mình, chờ cậu cao hơn, xem ai còn dám sờ đầu cậu!

Nhìn nhìn Kira, Ryoma cực kỳ không được tự nhiên nói: “Chăm sóc chị ấy thật tốt.”

Itachi cười nhạt một chút: “Anh biết, trở lại Nhật Bản cũng không thể lười biếng, đến lúc đó anh sẽ kiểm tra.”

Ryoma trừng lớn cặp mắt mèo màu hổ phách, nói: “Tôi sẽ khiến anh xuất ra trình độ thật của mình!”

Itachi cười cười không nói, Echizen Nanjirou còn thật sự nhìn anh, hỏi: “Cậu học tennis bao lâu?”

Itachi khó được nhìn đến Echizen Nanjirou nghiêm túc như vậy, khẩu khí cũng trở nên nghiêm cẩn hẳn: “Lần đầu tiên tôi chạm vào tennis là khi đấu với anh đó.”

Echizen Nanjirou và Ryoma đều ngây ngẩn cả người, lần đầu tiên chơi bóng… Thực lực của người đàn ông đến cùng có bao nhiêu khủng bố!

Echizen Nanjirou trầm tư trong chốc lát, nói: “Vì sao không tham gia thi đấu thế giới?”

Itachi nhìn cô gái tính trẻ con kia, hỏi lại: “Thế sao anh lại rời khỏi giới tennis?”

Echizen Nanjirou cũng gợi lên khóe miệng: “Đúng vậy, tại sao chứ?”

Ryoma rất là phiền não nhìn hai người đàn ông này, lời nói đều mạc danh kỳ diệu như vậy!

“Ryoma, phải nhớ nee-chan đó!” Niết niết khuôn mặt nộn nộn của Ryoma.

Ryoma trừng mắt nhìn, nói một câu: “Chị còn kém xa lắm!”

Xí… Thật sự là đứa nhóc không đáng yêu! Bất quá, cô chính là thích giọng điệu này ~~~

Nhìn theo bọn họ lên máy bay, cả người Kira đều suy sụp, aizz, cô đương nhiên cũng muốn đến Nhật Bản chơi!

“Vì sao không đi Nhật Bản?” Itachi ôm cô hỏi.

Kira than thở: “Nước Mỹ còn chưa có chơi đủ đâu.”

Itachi xem kỹ cô một chút, phụ họa một câu: “Phải không.”

Kira rụt cổ, thật là, mỗi lần nói dối đều bị vạch trần! Cô không thể nói cho anh, cô ở lại đây là để ‘vô tình gặp’ Atobe Keigo đi?!

Cô đã có thể tưởng tượng đến hình ảnh như bão táp kia! Tâm của cô mệt mỏi quá à!

“Anh chính là Itachi? Có hứng thú đánh một trận với bổn đại gia không?” Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến liền!

Gương mặt kiêu ngạo đó, giọng điệu kiêu ngạo ấy, hừ hừ… Atobe đại gia lên sân khấu rồi!

‘Thưởng cho: Giá trị nhân phẩm bay lên.’ Thanh âm máy móc.

Giá trị nhân phẩm có cái rắm gì dùng! Đờ mờ, làm hại cô tân tân khổ khổ chờ đợi lâu như vậy! Kết quả liền tặng cho cô cái giá trị nhân phẩm!

Itachi sắc mặt bình tĩnh nói: “Thật xin lỗi, tôi và bà xã đang hưởng tuần trăng mật.”

Atobe Keigo tựa hồ cũng không nghĩ tới bị cự tuyệt như vậy, qua một lát, anh hỏi: “Anh chừng nào thì có thời gian?”

“Keigo! Sao cậu không đợi tớ!” Giọng nữ oán giận.

Kira nhìn về phía người tới, cô gái không biết, chẳng lẽ là xuyên không?

Atobe Keigo liếc nhìn cô một cái, nói: “Quá nóng vội, đã quên.”

Giọng nữ kia tức giận trừng mắt anh, bỗng nhiên, cô nhìn thấy Itachi ngồi ở ghế dựa, trong ánh mắt tràn ngập kinh ngạc, Kira lập tức liền khẳng định, cô ta cũng là người xuyên không.

“Xin chào, tôi là Uchiha Kira.” Cô mở miệng trước.

Nữ sinh kia có chút khẩn trương gật gật đầu, sau đó nói: “Xin chào, ta là Honda Megumi.”

‘Hệ thống nhắc nhở: Người xuyên không không có tính uy hiếp không cần cứng nhắc gạt bỏ.’ Thanh âm máy móc.

Hiểu trong lòng mà không nói, Itachi ở thời điểm Kira xuất hiện hành vi khác thường cũng đã biết cô gái trước mắt này đến từ cùng một thế giới với Kira, như vậy anh…

Tay Itachi bỗng nhiên bị nắm lấy, là Kira.

Cô nhợt nhạt nở nụ cười: “Gặp nhau cũng là có duyên, tìm một chỗ ăn cái gì đi, vẫn đứng ở sân bay cũng không thể tán gẫu.”

Cửa hàng điểm tâm ngọt

“Sao hai người không ăn?” Kira đã muốn giải quyết xong hai cái bánh ngọt, những người khác đều không nhúc nhích.

Itachi đem bánh ngọt của mình đẩy qua cho cô, chỉ cười không nói.

Honda Megumi thì ngồi như kim đâm, cô biết, Uchiha Kira trước mắt này là người thanh trừ, nếu cô ta không muốn cô tồn tại…

Atobe Keigo cảm thấy cực kỳ hứng thú nhìn phản ứng của Honda Megumi, ở trong ấn tượng của anh, cô ấy chưa bao giờ bất an như thế… Uchiha Kira này là người như thế nào?

“Sao cậu lại biết tên tôi?” Itachi nhìn về phía Atobe Keigo.

Atobe Keigo tao nhã uống cà phê, cao ngạo nói: “Trận đấu của anh bị ghi lại, tôi rất ngạc nhiên vì sao anh lại thành thạo khiêm nhường, làm cho chính mình thắng hiểm.”

Itachi dừng lại động tác, sau đó lại như thường vì Kira lấy giấy ăn, thế nhưng phát hiện, nam sinh này có lực thấy rõ rất mạnh nha, nếu như ở thế giới của anh, chắc chắn là một Ninja phi thường xuất sắc.

Uchiha Kira giải quyết xong ba cái bánh ngọt, rồi mới mở miệng: “Chờ bọn tôi về Nhật Bản rồi lại so.”

Atobe Keigo nhướng mày: “Tôi nghĩ cô sẽ cự tuyệt.”

Kira biết Atobe Keigo hiểu lầm, nghĩ đến Itachi đại thần không thi đấu với anh là vì cô không thích.

Kira cười khanh khách lắc lắc đầu, sau đó nhìn về phía Megumi: “Chúng ta đi nhìn xem còn có điểm tâm ngọt nào ngon không?”

Megumi có chút hoảng sợ nâng mặt lên, sau đó mất tự nhiên gật gật đầu, đi theo Kira rời khỏi chỗ ngồi.

Atobe Keigo cau mày lại, Itachi hỏi: “Bạn gái cậu?”

Atobe Keigo lắc lắc đầu, nói: “Vị hôn thê.”

Itachi nhìn hai nữ sinh nói chuyện với nhau, cười nhạt mở miệng: “Cô ấy không sao đâu.”

Atobe Keigo nhíu mày: “Anh có vẻ đã sớm biết hai người đó quen biết.”

“Ai biết được.” Itachi thuận miệng trả lời.

Sau khi trở về, Honda Megumi vẻ mặt thả lỏng, Kira vẫn là bộ dáng cũ, thế nhưng nét mặt thoải mái hơn, Atobe Keigo không khỏi nhìn về phía người đàn ông trước mặt, coi như cái gì đều ở trong lòng bàn tay anh.