Nhà ăn bệnh viện.

Hạ Tuyết ngồi ở trước bàn ăn, thần sắc khẩn trương nhìn Hàn Văn Kiệt gọi thịt kho tàu, rau xào tỏi, cá hấp, canh hải sản... Bạch chước tôm... Ánh mắt của cô ngổn ngang lóe ra một cái, trong lòng suy nghĩ, người này nên biết bản thân mình vô cùng nghèo a... Bữa tiệc này ít nhất cũng phải mấy trăm đồng, cô thật sự không nghĩ muốn tìm Quách Dung vay tiền rồi....

Hàn Văn Kiệt vừa cầm thực đơn gọi một loạt đò ăn, mới ngẩng đầu, chậm rãi liếc mắt nhìn Hạ Tuyết một cái, mới hỏi: “Cô thích ăn món gì?”

Hạ Tuyết thật là miễn cưỡng cười cười, sau đó vô lực nói: “Anh tùy tiện... tôi không kiêng ăn...”

“Uh`m...” Hàn Văn Kiệt lại cúi xuống, lại hướng nhân viên phục vụ nói: “Cho một phần coca chân gà...”

Hạ Tuyết cắn môi dưới, giương mắt nhìn hắn...

Hàn Văn Kiệt đem thực đơn hạ xuống, mới nhẹ vỗ về đầu Hạ Hân, nhìn bé đang ăn bánh ngọt chocolate thật thơm, hắn chậm rãi nói: “Cô thật thương em trai cô...”

Hạ Tuyết bất đắc dĩ cười nói: “Đương nhiên rồi... Trên thế giới này, tôi chính là người thân của bé...”

Hàn Văn Kiệt nhìn miệng Hạ Hân ăn thật bẩn, tiện tay cầm một mảnh khăn giấy, vì bé nhẹ nhàng chà lau mới nói: “Vài năm qua, rất vất vả sao?”

“Không có.” Hạ Tuyết lưu loát rõ ràng cười nói.

Hàn Văn Kiệt ngẩng đầu, nhìn Hạ Tuyết đang ngồi trên ghế màu đỏ thẫm, dương lên nụ cười trong sáng... Hắn nhợt nhạt cười, lại khẽ vuốt đầu Hạ Hân nói: “Hi vọng tương lai bé còn dài, sẽ rất hiếu thuận với cô... Bởi vì cô là một người chị khó có được...”

“A? Bác sĩ Hàn cũng sẽ khen người khác?” Hạ Tuyết kinh ngạc cười nói.

Hàn Văn Kiệt thoáng cười không lên tiếng, chỉ là lại cầm thực đơn...

Hạ Tuyết lập tức lại khẩn trương, vội vàng trừng mắt hắn...

“Cô hẳn là không nhớ, tôi thực sự muốn cô thanh toán đi?” Hàn Văn Kiệt nhàn nhạt nói.

“A?” Đôi mắt Hạ Tuyết sáng lên, không thể tưởng tượng nổi nhìn Hàn Văn Kiệt, muốn cười lại không dám cười, lại cảm thấy không được lễ phép, cô liền cười ha ha ha làm bộ làm tịch nói: “Ôi... thật là xấu hổ... cái kia tôi... Tôi mới mua...”

Hàn Văn Kiệt không để ý lời của cô, chỉ là ho nhẹ một phen, mới nói: “Duỗi tay ra...”

“A?” Hạ Tuyết mờ mịt nhìn hắn...

Hàn Văn Kiệt ngẩng đầu nhìn Hạ Tuyết, sau đó duỗi ngón trỏ của mình gõ mặt bàn ăn nói: “duỗi tay ra, tôi bắt mạch cho cô...”

“Anh còn có thể bắt mạch à? Đúng là tôi không sao.” Hạ Tuyết khẩn trương nói.

Hàn Văn Kiệt ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tái nhợt của Hạ Tuyết, còn có bờ môi lộ màu sắc trắng bệch, hắn lại gõ nhẹ mặt bàn mới nói: “Duỗi tay ra, tôi bắt mạch cho cô...”

“A...” Hạ Tuyết biết không lay chuyển được hắn, liền chậm dãi vươn tay, duỗi đến trên mặt bàn giống hắn...

Hàn Văn Kiệt trầm mặc vươn tay, ngón tay giữa khẽ đặt ở trên mạc môn Hạ Tuyết ...

Hạ Tuyết trong lòng nhảy dựng, thở nhẹ giọng, mới ngẩng đầu nhìn biểu tình bình tĩnh mà chuyên nghiệp của Hàn Văn Kiệt, cô thật sự không nhịn được hỏi: “Nghe nói bác sĩ có bạn gái rồi hả?”

“Uh`m...” Hàn Văn Kiệt đang chuyên tâm nghe mạch môn...

“Anh có tính, cùng bạn gái đi lại hả?” Hạ Tuyết lại hồ đồ thốt ra, vừa nói xong, sắc mặt của cô thu lại, bất đắc dĩ nhìn Hàn Văn Kiệt...