Mười giờ tối!

Cửa thang máy "Đinh" một tiếng mở ra!

Hạ Tuyết vẻ mặt tức giận, mặc quần áo thể thao màu đen, lưng đeo ba lô màu đỏ, đi nhanh vào phòng khách, liếc thấy Hàn Văn Hạo mặc áo đen, quần trắng, ngồi trên ghế sofa xem tivi, cũng không quay đầu lại, nàng tức giận đi tới trước mặt Hàn Văn Hạo, nhìn con Báo nhỏ chết tiệt vừa nhìn TV, vừa khẽ vuốt ve cái đầu con Báo nhỏ bằng sứ, có chút nhàn nhã. . . . . .

********************************

Đầu tiên, Hạ Tuyết nhìn một vòng phòng khách, rất sạch sẽ bóng loáng, tức giận la hét: "Rốt cuộc nơi nào dơ bẩn?"

Hàn Văn Hạo buông hộp điều khiển ti vi đặt trên ghế sofa, sau đó hai tay cắm vào túi quần, đi vào phòng bếp, Hạ Tuyết cũng đi theo, hắn cầm chai nước suối, gõ một cái trên mặt tủ bếp cái nói: "Cô xem một chút! Tại sao sáng nay không đem cái này dọn dẹp cho xong?"

Hạ Tuyết thở hốc vì kinh ngạc, trợn to hai mắt, ngón tay run rẩy vươn ra chỉ chai nước suối, cố nén cơn tức giận trào lên, kêu to: "Không phải anh có bệnh à?? anh vì một chai nước suối, mà kêu tôi từ trên núi chạy đến? Anh có biết tôi đón một chuyến xe để đi rất khó khăn hay không?"

Mẹ nó!! Con Báo nhỏ chết tiệt này!!" Hạ Tuyết cầm nước suối trên tủ bếp ném vào thùng rác, hung hăng nhìn hắn kêu to: "Được chưa? Vậy được rồi chứ? Anh bị bệnh thần kinh! !"

Nàng nói xong, lập tức đi ra khỏi phòng bếp, nhưng một bàn tay nắm lấy cánh tay của nàng, kéo tới đập lên mặt tủ lạnh, nói: "Cô nhìn đi, cô dọn dẹp tủ lạnh cho tôi, sao lại lung tung như vậy!!"

"Cái gì a!!!?" Hạ Tuyết tức giận xoay người, nhanh chóng mở cửa tủ lạnh, nàng sững sờ, tủ lạnh lớn cao 2 m, đột nhiên chứa đầy các loại nguyên liệu nấu ăn, và rất nhiều rau dưa, hoa quả, nàng hung hăng quay sang, trừng mắt nhìn Hàn Văn Hạo hét lớn: "Anh cố ý!! Ngày hôm qua trong tủ lạnh rõ ràng chẳng có gì cả! Tôi làm bữa ăn sáng, phải moi móc tìm nguyên liệu để nấu!"

"Đó là do cô bị mù mắt!" Hàn Văn Hạo đẩy nàng ra, lấy một chai nước suối trong tủ lạnh, vặn mở nắp ra, đem nắp chai đặt trên mặt tủ bếp, uống nước suối . . . . . .

"Hừ!" Hạ Tuyết nắm cái nắp chai, ném vào trong thùng rác, xoay người, tức giận ngồi xổm ngoài cửa tủ lạnh, sửa sang lại gì đó trong tủ lạnh . . . . ." Cũng không biết anh nổi điên làm gì! Lại cho người mua nhiều đồ về như vậy! Có bệnh sao! Anh ăn hết sao? Anh biết làm. . . . . ."

Hàn Văn Hạo tựa vào trước tủ bếp, trên mặt đông lạnh, cười một tiếng. . . . . .

Nàng sững sờ đứng ở cửa tủ lạnh, quay đầu nhìn Hàn Văn Hạo vẫn rất bình tỉnh đứng một bên, uống nước suối, nàng “a” một tiếng, nở nụ cười, cầm một cây tỏi đứng lên, giơ giơ trước mặt hắn, nói: "Chẳng lẽ, anh đói bụng, muốn tìm người tới nấu cho anh ăn?"

Hàn Văn Hạo nhìn cái người nhàm chán này nói: "Tôi không đói bụng. . . . . ."

"Anh nói dối. . . . . .Rõ ràng là ý tứ này! A! Anh thật quá mức! loại Công Tử Ca như các người, đói bụng cũng không để ý đến chết sống của người khác, muốn người ta xa xôi ngàn dặm chạy tới làm đồ ăn cho anh . . . . . Tôi nói cho anh biết, đời này no chết anh, đời sau đói chết anh!!"

Hàn Văn Hạo cũng không phản ứng, nhìn Hạ Tuyết, bá đạo nói: "Tối hôm qua, tôi chứa chấp cô một đêm, không phải cô nên báo đáp tôi sao?"

"Tôi lấy thân báo đáp là được?" Hạ Tuyết nói đùa, vừa nói xong, lập tức quay đầu, cầm con dao thái rau nhìn chừng Hàn Văn Hạo!!

Chút nữa Dạ Thiên Thiên sẽ đến.

"Dạ Thiên Thiên? tối nay cô ấy tới đây, vậy tôi làm sao?" Hạ Tuyết có chút lo lắng hỏi.

"Đây là chuyện của cô! Có quan hệ gì tới tôi?" Hàn Văn Hạo nhìn nàng, lạnh lùng nói.

Hàn Văn Hạo chế nhạo cô gái này bị thần kinh, hắn nhàm chán xoay người, đi vào phòng khách!

"Tám giờ tối nay cô ấy bay đi Paris rồi !" Hàn Văn Hạo cầm hộp điều khiển ti vi, xem TV!

Hạ Tuyết thở phào nhẹ nhõm, vừa làm cơm vừa nói: "Tôi cho rằng Dạ Thiên Thiên người rất cao ngạo, nhưng gặp qua rồi, phát hiện cô ấy rất tốt! Đôi mắt của anh khó coi, nhưng ánh mắt không tệ a!"

"Người phụ nữ của tôi không cần cô lắm mồm! Cô không có tư cách!" Hàn Văn Hạo lạnh lùng nói.

Hạ Tuyết lập tức ấn nút nồi cơm điện, nồi cơm điện bật lên, nàng vừa hung ác nhìn hắn chằm chằm, vừa nắm cái nồi chuẩn bị nấu cơm!

"Chậc" Hạ Tuyết không để ý đến hắn nữa, nấu súp vây cá, sườn cừu muối ớt, gà xào cay, rau salad trộn, làm ba món ăn, một món canh, sắp xếp xong, kêu to: "Tới ăn cơm đi!! Con Báo nhỏ chết tiệt!"

Hàn Văn Hạo không lên tiếng, để hộp điều khiển ti vi xuống, chậm rãi đi vào phòng bếp, đầu tiên liếc mắt nhìn món ăn trên bàn, nhìn Hạ Tuyết đang tháo dây tạp dề phía sau lưng, nhưng mặc cho hai tay nàng ngoáy ra sau thế nào, cũng không tháo được, hắn đi tới phía sau lưng của nàng, đẩy nàng về phía tủ lạnh, phủi hai tay của nàng ra, giúp nàng tháo sợi dây, vừa nói: "Xem, xem cô này! Còn nói phòng bếp là sự kiêu ngạo của cô, có sợi dây cũng không tháo được!"

"Ai cần anh lo!" Hạ Tuyết xoay người, tức giận đẩy hắn ra, nhưng Hàn Văn Hạo lại nắm được bàn tay nhỏ nhắn của nàng, đưa lên mũi cao thẳng, ngửi một cái, cau mày nói: "Tay của cô rửa chưa sạch, còn một chút mùi rau thơm, tôi không thích mùi rau thơm!"

"Mắc mớ gì tới anh?" Hạ Tuyết giận, rút tay lại, Hàn Văn Hạo đột nhiên khẽ cắn ngón trỏ của nàng. . . . . .

"A ………" Hạ Tuyết nhăn mặt đau đớn kêu to: "Đau chết mất! Anh bị thần kinh a!! Cắn người đau chết mất!!"

Nàng nói xong, càng không ngừng vỗ mạnh vai hắn, hô to: "Con Báo nhỏ chết tiệt này!"

Con báo nhỏ Hàn Văn Hạo vươn tay bắt được nàng cố giãy giụa, ôm nàng vào trong ngực, nắm cái eo nhỏ của nàng, xoa nhẹ mông của nàng, cúi xuống định hôn môi của nàng, Hạ Tuyết đột nhiên giật mình đẩy hắn ra, sau đó ngửa đầu nhón chân lên, nắm chặt trên ngực áo hắn, cắn mạnh trên vai hắn. . . . . .

Hàn Văn Hạo nhướng mày, thân thể nóng lên, vừa định ôm lấy nàng thì lại bị nàng một tay đẩy hắn ra, sau đó nhìn nàng chạy như bay vào trong thang máy, hô to: "Về sau nếu anh còn dám làm loạn! Tôi sẽ báo cảnh sát bắt anh!!"

Cửa thang máy đóng lại!

Hạ Tuyết tức giận đi ra thang máy, chạy ra đường lớn, tuyết trắng bay bay, đi về phía đường mòn tối, đi tới bãi đậu xe, vừa đi vừa tức giận nói: "Mẹ kiếp!! Hắn rốt cuộc muốn làm gì? Từ nay về sau, phải triệt để vạch rõ ranh giới cùng người này mới được!!"

Nàng nói xong, tiếp tục hướng con đường nhỏ đi tới, nào ngờ có một bóng người màu tím đột nhiên xuất hiện phía sau nàng, lạnh lùng như quỷ mị nhìn theo nàng đi phía trước . . . . . .

"Hồ Điệp! Thật phải làm như vậy sao?" Trợ lý của cô ta đi ra hỏi. Hồ Điệp ôm vai, hừ lạnh một tiếng, hơi phong tình ngẩng mặt lên, phân phó: "Bảo bốn người đàn ông hầu hạ cô ta thật tốt, sau đó đem axít dội lên mặt cô ta! Tôi muốn phá hủy gương mặt xinh đẹp kia, tôi xem cô ta làm sao tranh đàn ông với tôi, tranh Minh Cơ với tôi!!"

P/s: tạm thời ngưng tại chap này, vì bận việc và phải hoàn bộ "Hi, con mèo" trong tuần này nên ta ngưng lại bộ này 5 ngày. mong mọi người thông cảm, sau khi xong việc, rất vui lòng phục vụ cho mọi người đọc thoải mái!!!