"Anh. . . . . . Hôm nay sinh nhật anh. . . . . ." Hạ Tuyết hơi giật mình và tò mò nhìn hắn. . . . . .

Hàn Văn Hạo tao nhã ngồi trên sofa, ngẩng đầu nhìn nàng, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Hôm nay không phải là sinh nhật cô sao? Đã qua 12 giờ rồi. . . . . ."

Trong lòng Hạ Tuyết nóng lên, có chút xấu hổ nhìn hắn. . . . . . đèn phòng khách đã tối, chỉ có ánh đèn màu xanh nơi cầu thang chiếu rọi cả phòng khách sang trọng, chiếu vào trên khuôn mặt của Hàn Văn Hạo, nửa thật nửa giả, bởi vì hắn quá đẹp trai . . . . . .

Hạ Tuyết cắn môi dưới, cúi đầu, không biết bây giờ nên làm gì mới tốt …. Nhưng không nhịn được hỏi …."Anh chuẩn bị …. bánh ngọt khi nào vậy?"

"Lúc nhìn cô loạn nhảy trong đống tuyết, tôi bảo người chuẩn bị …" Hàn Văn Hạo giống như đang nói một chuyện không quan trọng, giống như không có gì đặc biệt, nhưng Hạ Tuyết càng nghe càng muốn cười, nàng vốn là người dễ dàng vui vẻ, mẹ nó, nàng lại là cô gái dễ dàng khóc, đời này cũng chưa gặp chuyện tốt như vậy. . . . . .

Nàng sâu xa nhìn hắn nói: "Tôi. . . . . . Cái kia. . . . . . Hai mươi tuổi. . . . . . Lần đầu tiên có người đưa cho tôi bánh ngọt sinh nhật. . . . . ."

Hàn Văn Hạo giống như không nghe nàng nói gì: "Trên tủ bếp có đèn cầy, chỉ tại cô không để ý, đặt bên cạnh chai nước khoáng!"

"Còn có đèn cầy sao?" Hạ Tuyết vui vẻ nhìn Hàn Văn Hạo hỏi: "Giống như lúc sinh nhật người khác, đốt đèn cầy, sau đó ước nguyện rồi thổi tắt sao?"

Hàn Văn Hạo thật sự không muốn trả lời vấn đề ngu ngốc này, bất đắc dĩ đáp lại. . . ."Ừ. . . ."

Hạ Tuyết ha ha ha cười, chân trần vọt vào phòng bếp, sau đó cầm lấy hộp đèn cầy, thùng thùng thùng chạy tới, quỳ gối xuống bàn trà, hưng phấn đến mức không mở hộp đèn cầy ra được, hỏi Hàn Văn Hạo …."Tôi năm nay bao nhiêu tuổi?"

Hàn Văn Hạo giống như nhìn thấy quái vật nói: "Tôi làm sao biết cô năm nay bao nhiêu tuổi? Không phải cô nói sinh nhật hai mươi tuổi sao?"

"Đúng!!" Hạ Tuyết sâu kín nói: "Năm nay tôi hai mươi tuổi! Cho nên tôi muốn cắm 20 cây đèn cầy! ! Ha ha ha ha hô hô. . . . . ."

Hàn Văn Hạo nhìn nàng lại có thể tự quỳ gối trên thảm lông, khoa trương ngửa đầu cười to. . . . . . Hắn lắc đầu, thật sự không nghĩ phải nhìn thấy bộ dáng này của nàng, hắn đứng dậy nói: "Cô từ từ cười đi, tôi đi ngủ!"

Hạ Tuyết nín cười, nhìn hắn đã mặt lạnh đi qua cạnh mình, muốn rời khỏi. . . . . . Nàng hơi mất mác hỏi: "Anh. . . . . . Không thể như vậy. . . . . ."

Hàn Văn Hạo đứng sau lưng nàng, quay đầu lại nhìn nàng…"Như thế nào?"

"Hôm nay sinh nhật tôi, anh chuẩn bị bánh ngọt sinh nhật cho tôi, anh lại bỏ đi…nói thế nào cũng là sinh nhật người nhà …" Hạ Tuyết hơi mất hứng. . .

Hàn Văn Hạo thật hứng thú quay đầu, nhìn Hạ Tuyết cười nhạo nói: "Không phải cô không muốn tới gần tôi sao? Không muốn nhìn đến tôi sao?"

"Ôi? Anh cũng đã mua bánh ngọt cho tôi, coi như anh là cầm thú thì cũng đã đầu thai làm người rồi . . . . . ." Hạ Tuyết thở dốc vì kinh ngạc, quay đầu lại nhìn Hàn Văn Hạo. . . . . .

Hàn Văn Hạo quả nhiên sắc mặt lạnh lùng xoay người rời khỏi. . . . . .

Hạ Tuyết nha nha nha kêu lên …."Chớ đi, chớ đi! Chớ đi!" Nàng lập tức từ trên thảm trải sàn nhảy xuống, níu cánh tay Hàn Văn Hạo nói: "Tôi nói đùa thôi?"

"Cô thích cùng cầm thú đùa giỡn?" Hàn Văn Hạo nhìn nàng nói!

Hạ Tuyết có phần xấu hổ dắt Hàn Văn Hạo ngồi trên sofa, đưa cho hắn một hộp đèn cầy nói. . . . . ."Anh đừng nhỏ mọn như vậy chứ, sinh nhật tôi a, bánh ngọt đều có, chúng ta tạm thời ngưng chiến. . . . . . Anh giúp tôi cắm vào 10 cái, tôi cũng cắm 10 cái. . . . . ."

Hàn Văn Hạo ngẩng đầu lên nhìn nàng. . . . . .