“Không hiểu. . . . . ." Hạ Tuyết nói.

Hàn Văn Vũ chỉ cười cười, cố ý thần bí nói: "Nếu không hiểu xem như xong đi, sau này, chờ tâm tình tôi tốt lên, sẽ nói cho cô biết!"

"Này!" Hạ Tuyết nhịn không được trừng mắt nhìn hắn. . . . . .

Hàn Văn Vũ lại cất tiếng cười to, đột nhiên ôm lấy Hạ Tuyết hướng rào chắn đầy tuyết ném đi ...

"A……." Hạ Tuyết cả người bị nện trong đống tuyết, oa oa oa kêu to … "Người này bại hoại!"

"Trứng chim, trứng ngỗng, trứng vịt!" Hàn Văn Vũ bên cạnh cười nắm lên một nắm tuyết, ném trên người nàng, Hạ Tuyết cũng tóm lấy tuyết, ném trên người Hàn Văn Vũ, hai nguời ở chỗ này không coi ai ra gì cứ ném tuyết … Bên bờ hồ, Mộng Hàm cười nói: "Văn Vũ thật sự như một đứa bé! Quá háo hức!"

Dạ Thiên Thiên nâng ly rượu đỏ, nhìn Hạ Tuyết bị Hàn Văn Vũ ném tuyết trên mặt, oa oa kêu to, một bên phun ra tuyết, một bên cười rũ rượi, vui vẻ, cô mút nhẹ ngụm rượu, trở về chỗ cũ nói: "Thật hâm mộ ánh mắt của cô ấy … Chưa bao lâu, tôi cũng từng có loại ánh mắt này, nhưng bước vào cái giới này, về sau, người có thể giữ lại loại ánh mắt này không nhiều lắm?"

Hàn Văn Kiệt không nhìn Hạ Tuyết và anh hai nữa, chỉ tiếp tục nhặt xương cá cho Mộng Hàm ...

"Tôi cảm thấy hai người bọn họ rất xứng đôi! Đều là người hoạt bát, cởi mở mà dường như Văn Vũ rất thích Hạ Tuyết!" Mộng Hàm mỉm cười nói.

Hàn Văn Hạo nhìn đồng hồ trên cổ tay, nói: "Thời gian không còn sớm, cũng nên về thôi . . . . ."

Bữa cơm trưa, Hàn Văn Hạo nói một câu liền rất nhanh kết thúc, Dạ Thiên Thiên mở cửa xe của mình, Hàn Văn Kiệt vẫn đưa vị hôn thê của mình về công ty trước, Hàn Văn Vũ đoạt lấy chìa khóa trong tay Hạ Tuyết, nói: "Tôi lái xe cho, cô chạy đường núi không vững chắc, tôi lo lắng!"

Hạ Tuyết đứng bên xe, mày nhíu lại nói: "Này! Tôi lái xe vô cùng vững chắc mà? Tương lai, tôi muốn lái taxi!"

"Phi!" Hàn Văn Vũ cầm cái chìa khóa bước vào xe, sau đó mới nói: "Cô cứ ngồi phía sau đi, trò chuyện với anh tôi!"

"Tôi ……" Hạ Tuyết sửng sốt, nhìn Hàn Văn Hạo, hắn đã ngồi vào trong xe, vẻ mặt lạnh lùng …… Nàng bất đắc dĩ miệng thở ra hơi lạnh, sau đó nhìn Hàn Văn Kiệt đi đến trước chiếc Ferrari, mở cửa xe cho vị hôn thê, Mộng Hàm ngồi vào trong xe, thậm chí Hàn Văn Kiệt khom người, thắt dây an toàn cho cô, đứng lên nhìn Hạ Tuyết. . . . . .

Hạ Tuyết vội vàng cười nói với Hàn Văn Kiệt: "Bác sĩ Hàn, tôi đi trước, hẹn gặp lại!"

Hàn Văn Kiệt nhìn nàng một cái, vẫn không nóng không lạnh, xoay người ngồi vào xe của mình, nói với Hạ Tuyết: "Đến thứ hai, nhớ phải đến tái khám!"

"A...!" Hạ Tuyết đáp lại xong, lập tức xoay người mở cửa xe, muốn ngồi vào trong xe, lại nhìn Hàn Văn Hạo ngồi ngay cửa xe, nàng nói: "Anh ngồi dịch qua một chút!"

Hàn Văn Hạo nhướng mắt bất mãn nhìn nàng, ngồi dịch vào bên trong, Hạ Tuyết cũng vào ngồi, đóng cửa xe, quay đầu nhìn Hàn Văn Kiệt lái xe dọc theo đường núi chạy xuống, Dạ Thiên Thiên cũng lái ở phía sau, mở cửa xe, khẽ hôn gió Hàn Văn Hạo, nói: "Buổi tối gặp. . . . . ."

"Uhm. . . . . ." Hàn Văn Hạo cúi đầu đáp lời!

Hạ Tuyết giả vờ nghe không được, khuỷu tay tựa vào trên cửa kính xe, cắn ngón giữa, nhìn cảnh tuyết ngoài cửa sổ. . . . . .

Hàn Văn Vũ trực tiếp lái xe, chậm rãi xuống núi. . . . . .