Hàn Văn Vũ đi tới bên xe, kéo cửa xe ra, nhìn vẻ mặt ngơ ngẩn của Hạ Tuyết, ngạc nhiên cười nói: "Lo lắng cái gì? Xuống xe đi, không phải cô nói đã đói bụng sao?"

Hạ Tuyết vẫn ngơ ngẩn nắm tay lái, “a” một tiếng, hai mắt không nhịn được nhìn về phía Hàn Văn Kiệt, hắn cũng có chút ngạc nhiên nhìn nàng, vẫn ánh mắt nhàn nhạt. . . . . . Nàng quay đầu nhìn Hàn Văn Vũ, hơi khó xử nói: "Tôi không nên cùng mọi người chung một chỗ, ngượng chết được? Đây là bữa tiệc nhà các người!"

"Sợ cái gì? Về sau cô làm trợ lý đời sống của tôi, còn nhiều cơ hội thế này! Mau xuống đây!!" Hàn Văn Vũ nói vừa xong, đưa tay nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Hạ Tuyết, kéo nàng xuống xe, dắt nàng đi về phía trước. . . . . .

Hàn Văn Kiệt bình tĩnh nhìn anh hai tươi cười nhiệt tình, lại nhìn vẻ mặt xấu hổ của Hạ Tuyết, hắn nhàn nhạt nở nụ cười.

“Anh hai. . . . . . Vị này là. . . . . ." Mộng Hàm dịu dàng tò mò hỏi.

"A...! Cô ấy là trợ lý đời sống mới của anh! Tên là Hạ Tuyết! thông minh, nhanh nhẹn, vô cùng đáng yêu! Anh thấy hôm nay ăn cơm, biết hai người đều có bạn đi kèm, anh kéo cô ấy đến đây!" Hàn Văn Vũ vừa nói xong, thoải mái vỗ trên vai Hạ Tuyết, lại vươn tay khoát vai nàng, giả vờ như bạn thân!

"Bác sĩ Hàn. . . . . ." Hạ Tuyết thật quá mất mặt chào hỏi. . . . . .

Lời này vừa ra, mọi người sửng sốt, không khỏi nhìn Hạ Tuyết và Hàn Văn Kiệt. . . . . .

"Uh`m. . . . . . Thân thể có khỏe không?" Hàn Văn Kiệt không quan tâm ánh mắt người khác, chỉ nhàn nhạt hỏi Hạ Tuyết.

"Khỏe!" Hạ Tuyết khẩn trương nói!

"Các người biết nhau?" Hàn Văn Vũ ngạc nhiên nhìn bọn hắn hỏi.

"Hạ Tuyết là bệnh nhân của em …. Lúc trước mới bởi vì thân thể vấn đề, em xem bệnh cho cô ấy ..." Hàn Văn Kiệt chậm rãi nói.

"Thật vậy chăng? Chuyện này thật đúng là khéo! Xin chào! Tôi là Mộng Hàm!" Mộng Hàm mỉm cười giới thiệu chính mình.

Hạ Tuyết đỏ mặt …. Vội vàng khom lưng, nói với Mộng Hàm: "chào cô …"

Hàn Văn Hạo nhìn thoáng qua Hạ Tuyết, ánh mắt hơi chớp một cái, nhưng không có nói thêm nữa, xoay người đi vào Thúy Uyển Sơn Trang, lại nghe một trận âm thanh của xe thể thao, mọi người quay đầu, nhìn thấy một chiếc xe thể thao Benz 520 màu trắng thắng gấp trước Thúy Uyển Sơn Trang, Dạ Thiên Thiên mặc áo sơ mi màu đen, áo khoác chẽn da báo, quần jeans màu xanh, tao nhã xuất hiện trước mặt mọi người, chỉ thấy cô vừa bước xuống xe, tháo kính đen xuống, mỉm cười chào hỏi mọi người ….."Sorry, tôi đã tới chậm!"

"Ngôi sao lớn nên tới muộn!" Hàn Văn Vũ cố ý nói.

"Làm sao dám so với ảnh đế?" Dạ Thiên Thiên vừa nói xong, ngọt ngào mỉm cười đi tới bên cạnh Hàn Văn Hạo, hai tay luồn vào khuỷu tay của hắn, vừa định đi vào thúy uyển Sơn Trang, lại nhìn thấy Hạ Tuyết đứng bên cạnh Hàn Văn Vũ, trong đầu cô liền nhớ đến cô gái đó là người đã vô tình gặp Hàn Văn Hạo, cô cầm mắt kính đeo lên, nhìn Hạ Tuyết, ngạc nhiên vừa định hỏi …

"Cô ấy là trợ lý đời sống của tôi! Dạ Thiên Thiên, không cần giới thiệu, mọi người đều biết!" Hàn Văn Vũ nói xong, kéo Hạ Tuyết đang đỏ mặt, lúng túng, đi trước mọi người vào Thúy Uyển Sơn Trang, vừa đi vừa nói: "Nơi này có một loại cá rất nổi tiếng là "Tuyết Hồng" ăn rất ngon, bất kể là cá sống hay đã nấu chín, đều tươi ngon khác thường! Chờ lúc nữa, chúng ta ngồi bên bồ hồ, ăn cá, cảm giác rất thối".

Mọi người phía sau, không khỏi bật cười. . . . . .

Dạ Thiên Thiên không nhịn được, quay đầu nhìn thoáng qua gương mặt lạnh lùng của Hàn Văn Hạo, cô chớp mắt một cái, vì hiểu rõ tính tình Hàn Văn Hạo nên cô không dám nhiều lời. . . . . .

Mộng Hàm trái lại buồn cười nói: "Thật sự là kỳ lạ nha, anh Văn Vũ lại có thể mang phụ nữ tới tham gia bữa tiệc với chúng ta, không phải anh ấy có ý với người ta chứ?"

Hàn Văn Kiệt nghe xong, lặng im không nói. . . . . .