Một năm sauhttp://aris0901.wordpress.com/wp-includes/js/tinymce/plugins/wordpress/img/trans.gif

Một tiệm ăn gia đình được trang trí khéo léo, khoảng sân vườn được bao bọc bởi những bụi cây xanh tốt cùng hàng rào gỗ, mang phong cách cổ điển đặc trưng của vùng nông thôn nước Pháp. Trước cổng có treo một tấm bảng hiệu bằng gỗ, được trang trí với gam màu nhẹ nhàng, đơn giản với cái tên “Elaine”. Trên cửa ra vào được đính một quả chuông nho nhỏ, mỗi khi khách ghé vào tiệm, sẽ phát ra những tiếng kêu leng keng vui tai, báo cho chủ tiệm có khách đến.

Tiệm gia đình kiểu Pháp này vừa mới được nâng cấp và khai trương ba tháng trước. Trong tiệm ăn, ngoài hai nhân viên phục vụ bên ngoài là nam ra, còn lại tất cả đều là nữ. Chủ tiệm cũng rất vui tính, cô hay lúc lắc đuôi tóc dài buộc đuôi ngựa của mình, chạy ra chạy vào, lấy tiếng cười nhiệt tình để chào đón khách.

Dĩ nhiên tiệm cũng phục vụ các món ăn truyền thống của Pháp như các nhà hàng khác, giá cả cũng vì thế mà cũng khá cao. Nhưng nhờ có phòng ăn với không gian thoải mái, nên từ khi Elaine khai trương đến nay, doanh thu càng ngày càng tốt. Vào giờ cao điểm, thường khó có thể tìm được một phòng trống.

Ngoài cửa sổ tràn ngập màu sắc xanh, cây cối theo làn gió mùa hạ nhẹ nhàng lay động. Bên trong phòng ăn với gam màu nhẹ nhàng cổ điển, tràn ngập mùi thơm phưng phức của đồ ăn và tiếng cười đùa, trò chuyện của thực khách. Tất cả đều tốt đẹp làm Đan Thủy Doanh muốn giúp nhưng không biết phải làm gì, đành ngồi bên của sổ nhìn mọi người.

“Hi! Chị, đến đây sao lại không bảo Tiểu Uông báo trước cho em một tiếng? Em có thể cho người chuẩn bị trước mấy khối macaron để cho chị uống trà, khỏi phải ngồi chờ như thế này.” Đan Thủy Dao nhìn thấy chị mình liền kéo ghế ngồi xuống, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn lấm tấm mồ hôi do bận rộn.

Nhìn khuôn mặt tươi cười của em gái, Đan Thủy Doanh thầm cảm thán, thời gian thực sự có thể thay đổi rất nhiều chuyện.

Một năm trước, sau khi ly hôn, cha mẹ vội vàng trở về, Thủy Dao không chịu nói bất cứ điều gì, chỉ không ngừng nói xin lỗi, làm cho bọn họ cho dù muốn tức giận cũng không thể thốt ra lời nào.

Sau đó, Thủy Dao quyết định ra nước ngoài để thư giãn. Không nghĩ tới, sau khi đến Pháp, cô quen biết được một vài người bạn tốt ở đó, rồi bắt đầu hứng thú với món ăn Pháp. Cô ở Pháp khoảng nửa năm rồi mới về nước, mang theo làn da rám nắng màu mật ong với nụ cười nồng nhiệt. Cô tuyên bố muốn mở một tiệm ăn gia đình theo phong cách cổ điển của Pháp. Mọi người đều cho rằng cô chỉ nhất thời hứng thú, không nghĩ rằng nhà hàng này lại ấn tượng như vậy. Thấy cô kinh doanh tốt, cha mẹ nửa năm qua luôn lo lắng vì đứa bé này, cũng thoáng yên tâm.

“Ngồi nghỉ đã.” Đan Thủy Doanh đưa khăn tay cho em gái, cười nói: “Em không thấy nhân viên phục vụ của em người nào cũng bận rộn, một người phải làm công việc của hai người sao, đừng làm họ thêm bận nữa.”

Bĩu môi, liếc nhìn nhóm nhân viên phục vụ bận tối tăm mặt mũi, Đan Thủy Dao nghịch ngợm nở nụ cười: “Ha ha ~ phương châm của nhà hàng chúng em chính là ‘Nữ làm như nam, nam làm như vật’[AP1] *, chỉ là bận một chút mà thôi, không có gì đâu.”

Một vài nhân viên phục vụ vừa khéo đi qua, nghe được bà chủ của mình nói như vậy, đều không nhịn được ai oán trừng mắt với bà chủ nhà mình.

Đan Thủy Dao không hề có chút xấu hổ, vẫn ngang nhiên cười, chỉ kém không quay đầu lại làm mặt quỷ với họ.

Nhìn bộ dáng hoạt bát của em gái, Đan Thủy Doanh cũng không nhịn được, bật cười thành tiếng.

Có lẽ chị thực sự có thể yên tâm, tuy rằng mới qua một năm, nhưng là đứa em này đã tìm về con người vui vẻ, tự tin trước kia. Bây giờ, nhìn nó thực sự rất hạnh phúc.

“Chị, nghe nói gần đây có người theo đuổi chị, có phải thật không?” Đan Thủy Dao nháy mắt tinh ngịch hỏi.

Nghe bà vú nói, gần đây trong nhà không cần tốn tiền mua hoa, vì ngày nào cũng có hoa được gửi đến cùng với những tấm thiệp với lời lẽ rất “buồn nôn”.

Mặt Đan Thủy Doanh hơi hơi ửng hồng: “Nào có......Đừng nói bậy.”

“Á à! Xem ra bác sĩ Chương kia thực sự có chút tài năng, làm cho chị gái giống tiên nữ tỷ tỷ của em cũng không chịu nổi thế công mãnh liệt mà động phàm tâm nha!”

“Đừng nói bậy, chị hôm nay đến … là muốn cùng em nói chuyện.” Ho nhẹ vài tiếng, Đan Thủy Doanh đỏ mặt muốn nhanh chóng chuyển đề tài.

“Nói chuyện? Chị, có chuyện gì, sao đột nhiên lại dùng khẩu khí nghiêm túc như vậy?”

“Cái đó...... Đêm qua, Kê Hướng Hòe lại đến nhà chúng ta.”

Sau khi từ Pháp trở về, Thủy Dao đã mua một căn hộ riêng để ở bên ngoài, nên không biết chuyện này.

Đan Thủy Dao ngẩn người, một hồi lâu mới cố tình làm như không hiểu nói: “Hả? Anh ta đến nhà chúng ta làm cái gì? Ngày hôm qua nhà chúng ta có tổ chức yến hội sao? Thế mà không cho em biết, không phải là em bị mọi người quên lãng rồi chứ?”

Đan Thủy Doanh nhìn biểu hiện bình thản trên mặt em gái, cô cẩn thận nói: “Anh ta...... ngày hôm qua không phải là lần đầu tiên đến nhà chúng ta, kỳ thực trước đó anh ta cũng đã tới vài lần.”

“À?” Đan Thủy Dao nghe vậy chính là cúi đầu, dùng thìa khuấy ly nước chanh trước mặt, lạnh nhạt hỏi: “Anh ta tới làm cái gì?”

Thật ra, hiện tại cô không muốn biết tin tức về gã đàn ông kia, cũng không muốn biết anh ta rốt cuộc muốn làm cái gì. Nếu có thể, cô hy vọng mình giống như những nhân vật trong tiểu thuyết, bị mất đi một phần trí nhớ, nhớ kỹ mọi người nhưng chỉ duy nhất quên đi người con trai mình từng yêu thương sâu sắc.

“Anh ta muốn gặp em một lần.”

“Gặp em?” Cô nhíu mày không thể tin nổi, mỉa mai nói: “Gặp em làm cái gì? Xem em sau khi ly hôn đã trở nên bình thường chưa sao? Ha!”

“Lúc ly hôn em không đòi hỏi bất cứ cái gì, làm cho anh ta có chút áy náy! Hơn nữa, về sau, tất cả thủ tục ly hôn em đều ủy thác cho luật sư giải quyết, làm cho anh ta có chút lo lắng......” Đan Thủy Doanh tuy rằng không thể lý giải hành vi của Kê Hướng Hòe, nhưng là xem thái độ của anh ta trong vòng một năm nay có vẻ chân thành, cô nghĩ chuyện này vẫn nên nói cho em gái biết.

Lo lắng? Đan Thủy Dao không nghĩ tới hai chữ này, lúc nghe qua, lại có thể buồn cười đến như vậy.

Lúc hai người còn là vợ chồng, anh ta có thể bởi vì không muốn có con mà cãi nhau với cô, để cô một mình ở nhà cũng không thèm quan tâm. Bây giờ đã ly hôn, anh ta lại chạy đến nhà cô, nói rằng anh ta quan tâm cô?

Ha! Đúng là chuyện nực cười.

“Lo lắng cho em? Anh ta tỉnh lại đi! Thay vì lo lắng cho em thì anh ta nên lo xem mình có mắc phải các bệnh hoa liễu trước đi!” Cô mỉa mai châm biếm.

“Thủy Dao......” Đan Thủy Doanh hơi nhíu mày, nhìn em gái vừa nói lời độc miệng.

Đan Thủy Dao thấy ánh mắt không hài lòng của chị gái, thở dài nói: “Được rồi! Em vừa rồi là do giận dỗi, nhưng em thực sự không cần tới sự quan tâm dư thừa của anh ta. Em hiện tại có công việc yêu thích, không cần miễn cưỡng đi làm chuyện mình không thích, cũng không cần giả dạng thành thục nữ xinh đẹp tao nhã theo sở thích của người ta, cũng không cần có người theo đuổi. Đối với em, cuộc sống hiện tại thực sự rất tốt, so với một năm trước mà nói, em thực sự rất hài lòng.”

Cô nhún nhún vai, nói với chị mình: “Nếu lần sau anh ta có đến nữa, chị giúp em chuyển lời đến anh ta, hiện tại em đang rất hạnh phúc, anh ta không cần phí công lo lắng cho người vợ trước vô duyên này.”

Đan Thủy Doanh nghe xong lời của em gái, không biết nên nói gì, cuối cùng chỉ có thể gật đầu: “Chị biết rồi.”

Con bé tuy rằng đã trở nên hoạt bát vui vẻ giống như trước kia, nhưng mà sau khi trải qua những tổn thương đó thì ai cũng sẽ phải có gì đó thay đổi.

Sâu trong đôi mắt Thủy Dao đã không còn đơn thuần hồn nhiên giống như trước kia, mà là sự kiên định, trưởng thành.

“Chị, đừng nói chuyện mất hứng này nữa! Mau đến đây giúp em nếm thử các món Điền Tâm vừa mới nghĩ ra”.

Điền Tâm, là đầu bếp chính của Elaine, dáng người nhỏ gầy, nhưng là sức lực không hề nhỏ, trù nghệ lại tốt đến không thể tưởng. Lúc trước, ở trong quán ăn nhỏ tại Pháp, sau khi ăn qua đồ ăn của Điền Tâm, cô quyết tâm mời người này về Đài Loan cùng nhau gây dựng sự nghiệp.

Nói xong, cô gọi một nhân viên phục vụ đang thở không ra hơi, nhờ anh ta vào bếp đem tất cả các món mới ra cho cô nếm thử, nhưng lại rước lấy ánh mắt ai oán cùng tiếng than khóc của nhân viên phục vụ.

Nhưng Đan Thủy Dao nào có bỏ qua dễ dàng như vậy, cô thô lỗ nhấc chân đá anh ta, trừng mắt lườm anh ta một cái, anh ta chỉ có thể cắn khăn tay đi vào bếp. Cảnh này lập tức thu hút ánh mắt của cac thực khách trong quán ăn, thế là một trận tiếng cười lớn vang lên.

Đan Thủy Dao nhìn khách khứa mỉm cười nói: “Thật là thất lễ, đào tạo nhân viên không được tốt, làm cho mọi người xem chê cười rồi!”

Nhất thời, trong phòng ăn lại tiếp tục tuôn ra từng trận tiếng cười. Đúng lúc đó, chuông nhỏ được gắn trên cửa cũng phát ra thanh âm vui tai, tạo ra không khí thật sự náo nhiệt.

Đan Thủy Doanh cũng lộ mỉm cười, em gái cô đúng là đã quay trở về, cô cũng có thể yên tâm.

“Hướng Hòe? Hướng Hòe?” Một âm thanh ôn nhu khẽ vang lên, làm cho Kê Hướng Hòe vốn đang ngẩn người cuối cùng cũng khôi phục lại tinh thần.

Không gian được bài trí trang nhã, món ăn tinh tế, tiếng nhạc cổ điển du dương, cũng như người bạn gái xinh đẹp ngồi đối diện, mọi thứ đều hoàn mỹ như tưởng tượng của anh. Nhưng gần đây, số lần anh ngơ ngẩn ngày càng nhiều. Vừa nghĩ đến vấn đề này, anh lại vô thức nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Nguyên nhân chính làm cho anh ngẩn ngơ nãy giờ là do có một thân ảnh rất giống vợ trước của anh đi ngang qua.

Đan Thủy Dao, vợ trước xinh đẹp của anh chính là nguyên nhân làm cho tinh thần anh những ngày gần đây không được an ổn.

Đã một năm trôi qua, anh nên quên người đó rồi mới đúng, nhưng là không hiểu vì sao hình ảnh lúc cô ấy vì không kiềm chế được mà la hét, lại thường xuyên hiện lên trong đầu anh. Càng tự nói với chính mình là hãy quên cô ấy đi, nhưng lại càng dễ dàng nhớ lại.

“Hướng Hòe, anh không thoải mái sao? Hay là hôm nay đến đây thôi, anh đi về nghỉ ngơi đi?”

Kê Hướng Hòe đưa mắt nhìn về phía cô gái đang ôn nhu nói với anh. Đó là Hạ Ấu Dung, cô rất giống vợ trước của anh, là thiên kim của hào môn thế gia, tao nhã xinh đẹp, tốt nghiệp từ trường nữ sinh tại Nhật Bản. Giơ tay nhấc chân đều là bản mẫu thục nữ điển hình của giới thượng lưu, ngay cả trang phục cũng rất hoàn hảo, đều là của những nhà thiết kế nổi tiếng, không thể tìm ra dù chỉ là một lỗi nhỏ.

Một cô gái hoàn hảo hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của anh,và cũng là bạn gái anh duy trì quan hệ lâu nhất sau khi ly hôn.

Chỉ là, không hiểu vì sao, hoàn mỹ như vậy nhưng lại làm cho anh cảm thấy mệt mỏi......

Công việc cũng vậy, trước đây cứ dựa theo từng mùa, đưa ra các thiết kế khác nhau, cho dù đầy áp lực, nhưng anh cảm thấy vô cùng hứng thú. Tuy nhiên, không biết bắt đầu từ lúc nào, những công việc này cũng lại làm cho anh cảm thấy phiền chán.

Mặc dù đối với bất cứ việc gì đều cảm thấy chán nản, nhưng anh lại rất thường xuyên nhớ đến vợ cũ. Đôi khi ở trên đường, anh bất giác đuổi theo những bóng lưng giống với cô ấy.

Có khi anh thực sự bị ngớ ngẩn chăng...... Anh không nhịn được nở nụ cười khổ.

“Không có việc gì, chính là gần đây có chút việc bận mà thôi.” Anh thuận miệng nói ra một cái lý do, không liên quan gì đến tâm trạng của anh đêm nay.

“Như vậy sao? Nếu anh đã bận như vậy, tối hôm nay nên về trước nghỉ ngơi cho tốt, chúng ta có thể hẹn lần khác mà.” Hạ Ấu Dung không hỏi nhiều, ngược lại còn quan tâm nói.

“Ừ.” Gật đầu, Kê Hướng Hòe cũng không từ chối việc về sớm hơn dự tính, sảng khoái cầm lấy hóa đơn đi tính tiền.

Hạ Ấu Dung nhìn bóng lưng của anh, trên mặt xuất hiện thần sắc khác thường, nhưng cô nhanh chóng lộ ra nụ cươi điềm đạm thanh nhã che giấu đi cảm xúc của mình, tao nhã bước theo sau lưng anh mà rời đi.

Trên xe, dọc đường đi, hai người không nói chuyện nhiều với nhau. Bên ngoài, màn đêm đen đặc, hai người cứ duy trì trầm mặc như vậy cho đến khi tới trước cổng nhà cô.

“Cám ơn anh đưa em về nhà, hôm nay em cảm thấy rất vui.” Nở một nụ cười theo tiêu chuẩn, Hạ Ấu Dung nhẹ giọng nói.

“Vậy sao, hôm khác anh hẹn em một lần nữa.” Lộ ra tươi cười không hứa hẹn, Kê Hướng Hòe lịch sự trả lời cô.

Nhưng là bọn họ đều hiểu rõ, buổi hẹn hò hôm nay chẳng có cái gì là vui vẻ.

“Vâng, hẹn gặp lại! Em chờ điện thoại của anh.”

Khi Hạ Ấu Dung lui một bước, anh không chút lưu luyến, đạp xuống chân ga, phóng xe đi.

Kết giao như vậy, hoàn mỹ như một khuôn mẫu, nhưng thật là do bọn họ muốn sao? Hạ Ấu Dung đứng ở trong gió đêm bắt đầu suy nghĩ lại.

Sáng sớm hôm sau, Kê Hướng Hòe đau đầu bước nhanh đi vào văn phòng. Thư ký chờ anh đã lâu, vui vẻ báo cáo với anh lịch trình hôm nay, cùng các hạng mục công việc khác.

“Giám đốc, có một tin tức rất tốt mà nhất định anh không thể tin được.”

Day day huyệt thái dương ẩn ẩn đau vì ngủ không đủ giấc, anh thật là không nghĩ ra được đối với anh mà nói, hiện tại có tin tức gì mà tốt đến như thế.

“Ồ, tin tốt gì?” Anh cảm thấy không hứng thú, hỏi.

“Giám đốc, lúc trước chúng ta giúp công ty điện ảnh bên Pháp thiết kế trang phục, đã đoạt được giải thưởng về thiết kế trang phục!”

Anh ta thoáng nhíu mày: “Thật sự?”

Anh ta nhớ bộ phim điện ảnh kia là nói về một đôi tình nhân lưỡng quốc (ở 2 quốc gia khác nhau) gặp nhau tại Pháp, yêu thương nhau, nhưng lại chia tay, rồi sau đó lại gặp lại. Bởi vì kịch bản khá độc đáo nên anh mới đáp ứng nhận dự án này.

“Thật!” Thư ký gật đầu như giã tỏi: “Buổi sáng tôi có nhận được thư cảm ơn của diễn viên, đạo diễn của bộ phim, còn có thư thông báo về giải thưởng của ban tổ chức Liên hoan phim nữa, giám đốc, có vẻ như chúng tôi không cần lo lắng về tiền thưởng năm nay rồi.”

Anh cũng cảm thấy vui vẻ, nhưng mà vui sướng trong nỗi cô đơn.Vinh quang như vậy nhưng anh có thể cùng ai chia sẻ đây? “Đúng rồi, những người khác biết chuyện này chưa?”

Để có thể thiết kế trang phục cho bộ phim, cần có sự đồng tâm hợp lực của mọi người, anh nghĩ thành tựu này thuộc về tất cả mọi người.

Thư ký vui vẻ nói: “Vừa rồi tôi đã thông báo cho mọi người, bọn họ đều muốn thấy bộ dạng vui vẻ của giám đốc, cho nên tất cả đều cố làm việc, chờ giám đốc phát thưởng!”

Kê Hướng Hòe đương nhiên hiểu được thư ký muốn ám chỉ điều gì, anh cũng không keo kiệt, nói: “Được rồi, tối hôm nay tôi mời khách, anh tìm quán ăn đặt bàn, buổi tối chúng ta mở tiệc chúc mừng. Còn nữa, báo cho phòng kế toán, hoạch toán lại tiền thưởng, tháng này mọi người được tăng lương.”

Anh vừa mới nói xong, ngoài cửa lớn lập tức òa lên một trận reo hò, thư ký cũng vui mừng, hướng về phía giám đốc nói: “Cảm ơn giám đốc tăng lương! Tôi lập tức bắt tay vào làm ngay.”

“Chuẩn bị đi! Ngoài ra, hôm nay nếu như không có việc gì mọi người có thể tan ca sớm để đi liên hoan.” Anh vừa nói xong, bên ngoài lại lần nữa truyền tới một trận hoan hô.

“Thủy Dao, tối hôm nay có một công ty dự định bao hết toàn bộ nhà ăn, mình có nhận hay không?” Nhân viên phục vụ ở quầy tiếp tân che lại ống nghe, lên tiếng hỏi Thủy Dao.

“Bao toàn bộ? Rất nhiều người sao? Muốn dùng buffet hay là dùng cơm bình thường?” Đan Thủy Dao hỏi.

“Ước chừng khoảng hai mươi người, muốn dùng buffet.”

Số người cũng không nhiều lắm, Điền Tâm chắc cũng sẽ không quá bận, bây giờ mới qua giờ nghỉ trưa, vẫn còn thời gian để chuẩn bị.

Đan Thủy Dao vui vẻ đáp ứng: “Ok! Tiểu Lam, cùng bọn họ thống nhất thời gian trước, lát nữa chị sẽ bảo Điền Tâm chuẩn bị thực đơn cho tối hôm nay rồi em gọi lại cho họ xem lại có gì muốn thay đổi hay không.”

“Ok...... bà chủ, bọn họ nói là mở tiệc chúc mừng, hỏi mình có cung cấp bia hay rượu không?”

Đan Thủy Dao nghĩ đến rượu vang đỏ của Pháp cô đem về từ tuần trước, đó là rượu tốt nhất năm nay! “Có, lát nữa chị sẽ lên danh sách cùng thực đơn rồi gửi cho họ.”

Tiểu Lam mỉm cười gác điện thoại, vỗ vỗ vào danh sách vừa viết trên tay, “Bà chủ, bọn họ rất hào phóng. Họ nói cứ theo như chúng ta sắp xếp, tiền không thành vấn đề.”

“Tốt lắm.” Vỗ tay, Đan Thủy Dao cất giọng thông báo: “Buổi tối quán ăn chúng ta có tiệc lớn, mọi người cố gắng thêm chút nữa nhé! Tiểu Uông, lát nữa cùng chị xuống hầm rượu chuyển rượu ra!”

“Chị, không thành vấn đề!” Tiểu Uông rất có tinh thần đáp ứng.

Đan Thủy Dao mỉm cười nhẹ. Hôm nay sẽ là một ngày may mắn đây.

Cả buổi tối, Đan Thủy Dao bận rộn ở trong phòng bếp hỗ trợ.

Cho đến khi không còn quá nhiều việc, cô mới đi ra ngoài sảnh tiếp khách. Vừa nhìn thấy đoàn khách, gương mặt cô cứng lại, cô thầm ước gì mình chưa từng bước chân ra đây.

Đêm nay, bao toàn bộ nhà hàng chính là công ty chồng cũ của cô.

Trong công ty có không ít người nhận ra cô là vợ cũ của giám đốc, không khí nhất thời có chút xấu hổ. Đan Thủy Dao nhìn qua một vòng sau đó nhẹ nhàng thở ra, bởi vì ở trong đám người không nhìn thấy Kê Hướng Hòe.

Nhưng, cô yên tâm quá sớm.

Sau khi đám người tản ra, cô nhìn thấy một người say đến nỗi không biết gì nằm ghé vào trên bàn, rõ ràng cô đã cầu nguyện sẽ không gặp lại anh ta.

Sắc mặt cô chuyển sang trắng bệch, đang suy nghĩ có nên quay lại phòng bếp hay không, nhưng rất tiếc đã không còn kịp nữa.

“A...... xin chào phu nhân giám đốc!” Vài người đã uống đến lảo đảo, không còn phân biệt rõ ràng, ngây ngô cười lên tiếng chào hỏi, lập tức bị đồng nghiệp bên cạnh trừng mắt ngăn lại.

Thật là! Giám đốc và cô ấy đã ly hôn, đừng có gọi bậy, gọi như thế không phải là làm cho người ta càng thêm xấu hổ sao?

“Đừng gọi bậy!” Trong đám người có người nhỏ giọng nói.

“Đúng mà! Cô ấy vốn là phu nhân của giám đốc nha!” Không chịu bị người ta trừng mắt cảnh cáo, anh chàng say rượu kia chỉ vào Đan Thủy Dao, không biết sống chết lớn tiếng nói.

Đan Thủy Dao cảm thấy trên mặt đầy hắc tuyến.

Thư ký mở miệng chào hỏi: “Uhm......Xin chào Đan tiểu thư, cô đến nơi này dùng cơm sao?” Nói xong, anh ta thật chỉ muốn tự cắn lưỡi, bọn họ đã bao toàn bộ nhà hàng này, làm sao còn có thể có người khác đến ăn cơm?

Đan Thủy Dao gượng cười, có chút mất tự nhiên trả lời: “Không phải...... Đây là quán ăn do tôi mở.”

“À.”

Không gian lại trầm mặc, thư ký vội vàng dùng ánh mắt nhắc vài đồng nghiệp không uống rượu nữa, đem cái tên uống say không còn biết gì kéo sang một bên.

“À...... Cái kia...... Tôi nghĩ tiệc chúc mừng của công ty chúng tôi hôm nay kết thúc tại đây. Đan tiểu thư, đồ ăn ở quán ăn của tiểu thư thật sự rất ngon, rảnh rỗi chúng tôi sẽ quay lại đây ăn nữa.” Nói những lời khách sáo xong, thư ký đem hóa đơn nhét vào tay giám đốc của mình, rồi vội vàng lôi kéo một đám người nhanh chóng rút lui.

“A, đợi chút!” Đan Thủy Dao gọi thư ký lại, chỉ vào người uống quá chén, đang nằm ghé vào trên bàn nói: “Các anh quên một người.”

Thư ký vỗ cái trán, thiếu chút quên giám đốc nhà mình, nhưng giám đốc lại uống say như thế này thật sự là phiền toái.“Chúng tôi đều phân chia đủ xe rồi, mà lúc tới đây, giám đốc cũng một mình lái xe đến, cho nên thực sự chúng tôi không có cách nào để phân công người đưa giám đốc về, cho nên......”

Đan Thủy Dao thấy ánh mắt thư ký kia muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cảm thấy không ổn: “Đợi chút, không phải là......” Suy nghĩ hiện tại của anh ta là không phải như cô đang nghĩ chứ?!

“Cho nên muốn xin Đan tiểu cho giám đốc chúng tôi ngủ lại một đêm, dù sao tiểu thư và giám đốc cũng xem như là quen biết......” Tuy rằng đã ly hôn, nhưng dù sao cũng từng là quan hệ vợ chồng, nói như thế nào đi nữa thì so với việc trên đường tùy tiện đón một chiếc taxi vẫn tốt hơn nhiều.

“Tôi không thể.” Cô vội vã cự tuyệt.

“Đan tiểu thư, tiểu thư sẽ không nhẫn tâm như vậy chứ, chẳng nhẽ lại để mặc giám đốc của chúng tôi ở trên đường sao?”

Cô...... không thể làm như vậy, nhưng mà......

“Các anh có thể đưa một vài đồng nghiệp về trước, sau đó quay lại đón anh ta, hoặc là đưa đến khách sạn cũng được......” Đan Thủy Dao không bỏ cuộc, cố động não, giúp họ tìm vài ý tưởng.

“Đan tiểu thư cũng không phải không biết, đường về nhà của giám đốc cùng mọi người ngược hướng nhau, làm như tiểu thư nói là không thể.” Thư ký dùng ánh mắt đáng thương nhìn cô.

“Chuyện này......”

Đan Thủy Dao còn đang suy nghĩ biện pháp khác, thư ký lại xem như cô đáp ứng rồi, vội vàng chạy trốn, làm cho cô chỉ có thể đứng tại chỗ ai oán.

“Chị Thủy Dao, bọn họ thực sự cứ như vậy, đem giám đốc bỏ lại đây sao?” Tiểu Lam cảm thông, nhìn người bị say không còn biết gì, lại còn bị nhân viên của mình ném lại trong quán.

“Ừ.” Thuận miệng đáp ứng, Đan Thủy Dao không nói nhiều liếc anh ta một cái.

“Chẳng lẽ cứ để anh ta ở trong tiệm, nằm ngủ như vậy đến ngày mai sao? Nhìn dáng ngủ của anh ta, chắc là sẽ không thoải mái...” Tiểu Lam than thở. “Nhưng mà nếu không cho anh ta ngủ ở đây, mọi người đều là đi xe máy, cũng không có cách nào đưa anh ta đi chỗ khác được.”

Đan Thủy Dao đành cắn răng lên tiếng. “Được rồi! Tiểu Lam, chị rất hiểu ý đồ của cậu, chị có lái xe, chị sẽ xử trí vị tiên sinh đáng thương này, OK?”

“OK!” Tiểu Lam cười cười híp mắt, vui vẻ rời khỏi quầy, chuẩn bị dọn dẹp.

Đan Thủy Dao quay đầu nhìn Kê Hướng Hòe, bất đắc dĩ thở dài.

Quên đi, cho anh ta ở tạm một đem vậy! Dù sao anh ta đã bị nhân viên vứt bỏ, hơn nữa vẫn nợ mình tiền cơm tối nay.

Chỉ có đêm nay thôi, qua đêm nay, cô tuyệt đối sẽ không cùng anh ta có bất kì quan hệ gì nữa.

[AP1] Câu này có nghĩa là nữ làm việc như nam còn nam làm việc như con vật. Đại loại là làm việc phải hơn bình thường, khong quản mệt mỏi.