Cuộc sống ngọt ngào hạnh phúc sau hôn nhân không phải chỉ là ảo tưởng. Chỉ là, đối với Thủy Dao lúc này, sự trải nghiệm qua 30 kiểu đói khát khác nhau chính là nỗi khổ sở lớn nhất.Tuần trăng mật của cô là những ngày hạnh phúc nhất, đồng thời cũng là những ngày đau khổ nhất cho mỗi lần cô nhớ lại.

Du lịch trên đất Pháp, mỗi ngày đều trong vòng tay yêu thương của chồng. Khách sạn cao cấp là nơi nghỉ ngơi mỗi đêm của họ. Âm nhạc luôn hiện hữu. Hai người dính vào nhau như đôi sam, yêu nhau cuồng nhiệt, ngọt ngào hơn cả lúc chưa cưới. Mỗi ngày qua đi, Thủy Dao cảm giác mình giống như một chú chim nhỏ, hạnh phúc muốn bay đến Thiên Đường.

Nhưng mỗi ngày đều bên nhau không rời như thế, Thủy Dao không tìm được cơ hội ăn thêm để bổ xung thể lực. Mỗi sáng, cô chỉ có thể ăn Salad, uống một ly rượu Sherry, và ăn thêm hai lát hoa quả. Buổi trưa và tối, đi ăn cùng với chồng, cô chỉ có thể “ăn hương ăn hoa” trước mặt anh. Hầu hết đồ ăn kiểu Pháp trên bàn cô không dám đụng đũa nhiều, bởi cô muốn duy trì vẻ tao nhã trước mặt chồng mình. Mỗi lần như thế, cô sẽ uống thêm một cốc nước thật lớn, rồi cười nói với chồng, cô đã ăn no rồi!?

Có trời chứng giám, sau khi kết hôn, chỉ cần anh chồng yêu quý của cô ở nhà, ngày hôm đó y như rằng cô sẽ không được no bụng.

Cảm ơn trời! Hôm nay, anh chồng yêu quý của cô cuối cùng cũng chịu đi làm như bình thường.

Sau khi hôn tạm biệt chồng yêu, Đan Thủy Dao tao nhã xoay người trở lại trong phòng khách. Như một con mèo ăn trộm, cô luồn tay vào kẽ hở của chiếc sofa, lôi ra một bao khoai tây được bí mật tàng trữ dưới đó. Đôi tay tao nhã xé lớp viền bao bên ngoài, mùi khoai tây chiên thơm lừng bay ra. Thủy Dao nhắm mắt, hít ngửi rất thỏa mãn.

Cái mũi hít hít, hoài niệm nhớ nhung thứ mùi thơm, ngon lành của khoai tây chiên. Những ngón tay trắng thon thon vội vã bốc vài miếng, đưa vào cái miệng đang chực chờ nãy giờ.

A …chính là cái này! Không đúng, phải nói chính là hương vị này! Cô cảm động ăn thêm một miếng khoai tây chiên nữa.

Salad là đúng là thứ đồ ăn ma quỷ! Không thuộc âm cũng chẳng thuộc dương, ăn vào chả thấy vị gì ngon, suýt nữa cô đã chết đói vì nó.

Cô hài lòng ăn thêm mấy miếng nữa để bổ sung năng lượng, làm no cái bụng đang đói khát của mình. Chưa đầy vài phút, bao khoai tây chiên đặc biệt to đã hết sạch.

Cô vỗ vỗ tay, đứng lên, đi vào phòng ngủ, mở cái ngăn tủ thuộc sở hữu độc quyền của cô. Bên trong, là những hộp giấy được đóng gói cẩn thận. Bé sôcôla nguyên chất ngoan ngoãn nằm đó, cô rút ba bốn miếng, rồi cẩn trọng khóa kỹ ngăn tủ lại. Kéo ngăn bàn trang điểm được thiết kế đặc biệt, ở trong nó đang chứa đựng một thứ có cái tên rất là nổi tiếng – Cocacola. Oài! Cô cực kỳ mê thứ đồ uống có gas này.

Vào phòng bếp, lấy cái cốc sứ lớn, cho thêm vài cục nước đá, rồi rót Coca đầy cốc, dứt khoát đưa lên miệng uống một ngụm lớn.

“Hờ ~ Đây mới gọi là sống!” Đan Thủy Dao vừa lòng nghĩ.

Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên trong phòng Khách. Thủy Dao cuống cuồng, Coca phụt khỏi miệng cô.

Có tật giật mình, lúc này cô chính là như vậy!

Lấy lại được bình tĩnh, Thủy Dao lầm bầm rủa trong họng. Vẫn nhớ mình là Kê phu nhân, cô dùng ngữ khí mềm nhẹ nghe điện thoại.

- Xin chào! Ai đấy ạ?

Tên khốn dư hơi nào tự nhiên lại gọi đến thế không biết!!

- Thủy Dao.

Cô ngạc nhiên, chột dạ buông cốc Côca trên tay xuống:

- Ông xã, không phải là anh đang đi… đi làm sao?

Oa oa! Tên khốn cô vừa lỡ mắng là anh chồng yêu quý của cô!

- Anh nghĩ tại anh nhớ bà xã xinh đẹp của anh quá.

“Lời nói chẳng mất tiền mua, lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau” cho nên mấy lời ngọt ngào này dễ dàng được Kê Hướng Hòe nói ra.

Đan Thủy Dao ngẩn ngơ, thẹn đỏ mặt.

- Ha ha ~ chồng thật là~

Ai nói hôn nhân là “mộ phần” của tình yêu, cứ nhìn chồng cô đây này, sau khi kết hôn sự lãng mạn ngọt ngào không hề giảm đi, dù không phải tuần trăng mật, nhưng lời anh nói vẫn ngọt như mật vậy.

Thủy Dao đang vui vẻ nghĩ. Nhưng câu nói tiếp theo của Kê Hướng Hòe làm nụ cười trên mặt cô héo ngay lập tức.

- Thủy Dao, hôm nay có thể anh sẽ về muộn. Em cứ ăn cơm trước đi, đừng chờ anh.

Kê Hướng Hòe vừa nói vừa nhìn đống giấy tờ chất đống trên bàn trong thời gian anh đi hưởng kỳ trăng mật.

Anh không ngờ công việc sau ngày cưới lại bận rộn đến thế. Nhưng vợ anh là người rất hào phóng, còn rất tâm lý, chắc chắn cô ấy sẽ thông cảm cho anh.

Trước khi làm đám cưới, anh đã xác thực, vợ của anh hội tụ đầy đủ những tính tốt mà một tiểu thư khuê các nên có, cho nên cô sẽ không vì công viêc của chồng bận rộn quá mà khó chịu gây gổ.

- Vậy… tối anh mới về à? Nhưng mà…

- Nhưng gì?

Kê Hướng Hòe cầm tập tài liệu trong tay, vừa nghe trợ lý giải thích vừa hỏi lại cô.

- Nhưng mà hôm nay không phải chúng ta sẽ về nhà em sao?

Chẳng chút do dự, Kê Hướng Hòe an ủi cô:

- Xin lỗi, anh quên mất. Chiều nay em dạo phố, tìm mua những thứ mà bố mẹ với chị em thích, dùng thẻ anh đã đưa cho em để thanh toán. Em nói với họ là anh rất xin lỗi, có thời gian anh sẽ cùng em tới thăm mọi người sau, được chứ?

Trong lòng chồng, Thủy Dao luôn là một cô vợ ngoan ngoãn, biết nghe lời. Có lẽ cô phải nên thông cảm cho chồng, vì bận rộn với công việc mà mắc “sai lầm” nho nhỏ là quên mất lời hẹn này.

Lúc này đang là một người vợ hiền hậu, khi nghe chồng nói như vậy, cô nên phản ứng như thế nào cho thỏa đáng đây?

Nếu là bình thướng, đảm bảo Thủy Dao sẽ gào lên mắng “Đi chết đi!”, rồi dập máy, chờ anh chồng xin lỗi, nếu không thì sẽ bắt đầu “chơi” chiến tranh lạnh. Nhưng mà, hiện tại trong mắt chồng cô, cô là một cô vợ lễ phép, là một quý cô tâm lý. Haizz, cô nên làm gì lúc này đây?

Bỏ đi cái vẻ tươi cười cứng nhắc, Thủy Dao thầm cám ơn trời vì lúc này cô và chồng đang nói chuyện với nhau qua điện thoại.

- Được, em sẽ nói lại với bố mẹ như vậy. Anh đừng làm việc quá sức nhé.

Nói với cái giọng nhẹ nhàng thế này, đầy bao dung thế này, chắc chồng cô sẽ không nghe ra sự khó chịu trong đó.

Kê Hướng Hòe hài lòng cười. Một lần nữa tự khen mắt nhìn người của mình rất “chuẩn” mới có thể tìm được một cô vợ vừa hiểu lí lẽ, vừa ngoan hiền như thế.

Cuộc gọi kết thúc. Thủy Dao khó chịu. Cô uống ừng ực cốc Coca đã hết ga từ lâu. Để làm giảm bớt tâm trạng bực dọc, cô cố gắng tự thuyết phục chính mình. “Mình phải nhẫn nại! Để trở thành mẫu phụ nữ mà chồng yêu thích, mình nhất định phải nhẫn nại!”. Hít một hơi thật sâu, môi cô giãn ra một nụ cười mỉm hoàn hảo. Tất cả rồi sẽ ổn thôi. Điều mà cô cần bây giờ, chỉ là thời gian thôi, có lẽ vậy.

---0---

- Em về rồi đây.

Đã ngồi trong sảnh đợi từ sớm, nghe thấy tiếng cô em gái, Đan Thủy Doanh vội vàng đi tới cửa. Thấy chỉ có một mình Thủy Dao đến thì ngạc nhiên.

- Hướng Hòe đâu? Sao không thấy đi cùng em?

Hôm nay hai vợ chồng em gái sẽ về nhà thăm bố mẹ, lúc trước không phải đã nói hai đứa sẽ cùng về sao?

- Tại lúc đi “Tuần trăng mật”, công việc tồn đọng lại nhiều quá, làm không kịp, cho nên em về thăm nhà trước.

Tay xách nách mang túi lớn, túi nhỏ, Thủy Dao tươi cười nói:

- Chị cứ yên tâm. Anh ấy có dặn em mua quà cho mọi người nè.

Nhìn mấy túi quà kia, Thủy Doanh có cảm giác lo âu về cuộc sống sau này của vợ chồng em gái.

Giả vờ không nhận ra sự lo lắng trong mắt chị gái, Thủy Dao ồn ào vào nhà, tiện tay vứt áo khoác ngoài sáng một bên, làm nhũ mẫu theo sau “hầu” cô phải lắc đầu.

- Á Á! Em chết vì đói mất! Nhanh nhanh nhanh! Ăn cơm đi!

- Chờ tí, để chị gọi bố mẹ xuống nhà, ăn cùng luôn.

Bố mẹ hai chị em cô ở nước ngoài đã lâu, nhân dịp này hai người họ mới về nước.

- Tuyệt quá!

Thủy Dao kêu lên sung sướng. Trên bàn ăn toàn là món ưa thích của cô. Không kìm chế nổi, cô cầm đôi đũa lên, gắp một miếng cho vào miệng.

Đan Thủy Doanh đi đến, vỗ nhẹ đầu em gái, vừa tức vừa buồn cười vì dáng ăn thô lỗ của em gái.

- Gì thế này? Chắc Hướng Hòe không cho em ăn, nên mới trở nên tham ăn như thế này hà?

Liếc mắt nhìn quanh, thấy bố mẹ chưa xuống dưới, Thủy Dao mới nói:

- Chị à, chị thừa biết mỗi lần em ăn cùng với anh ấy, em đều ăn rất ít mà.

Đan Thủy Doanh không thể tin nhìn em gái:

- Ăn rất ít! Ý em là, trước mặt nó em vẫn còn làm bộ hả?!

Cứ nghĩ, sau khi lấy nhau, em gái cô đã lựa thời điểm thích hợp nói ra mọi chuyện với Hướng Hòe. Nếu không, thì khi sống với nhau, anh ta cũng có thể chú ý, nhận ra được bản tính thật sự của em gái cô. Cô chưa bao giờ lường đến trường hợp, em gái cô vẫn còn tiếp tục sống cuộc sống hai mặt như thế này.

- Làm bộ gì chứ, đâu có nghiêm trọng như thế! Em chỉ là muốn giữ hình tượng của một quý cô trước mặt anh ấy thôi mà! Đương nhiên là không thể ăn quá nhiều rồi!

- Nhưng…chị nghĩ, sau khi làm đám cưới, em đã nói “việc này” với nó rồi chứ.

Cứ phải giả vờ như vậy thì quá mệt đi.

Ra vẻ không thèm bận tâm, Thủy Dao khẽ ngẩng đầu lên, phất phất tay:

- Ây Ây! Không phải người ta vẫn hay nói rằng, vợ chồng mới cưới sẽ luôn có một khoảng thời gian để “cọ xát” với nhau hay sao? Hiện tại tụi em là đang ở thời kì “cọ xát” đó đấy. Dĩ nhiên là mọi khuyết điểm không thể cùng lúc lộ hết ra ngoài được rồi. Qua một thời gian thì mọi chuyện sẽ đâu vào đấy cả thôi mà.

Đan Thủy Doanh còn muốn nói thêm nữa, nhưng bố mẹ cô đã xuống dưới, họ mà nghe thấy chuyện thì hỏng bét.

- Cái gì mà qua một thời gian mọi chuyện sẽ đâu vào đấy?

Mẹ cô hỏi.

Thấy bà chị mình mở miệng định trả lời, Thủy Dao dùng ánh mắt ngăn lại. Cô nhìn mẹ, tươi cười giải thích:

- Không có gì đâu ạ. Chị vừa hỏi con sao không thấy Hướng Hòe về cùng, con bảo với chị là Hướng Hòe đang phải chịu án “tử”. Thời gian này công việc của anh ấy rất bề bộn, qua một thời gian mọi chuyện sẽ đâu vào đấy cả thôi.

- Ồ.

Mẹ cô bị thuyết phục nhanh chóng bởi lời giải thích hợp tình hợp lí.

- Dù công việc có bận thế nào, lần sau, con phải bảo nó cùng về đây ăn một bữa cơm, hiểu không?

Ông bố gia trưởng của cô nghiêm túc nói.

- Vâng, vâng ạ. Con sẽ bảo với anh ấy.

Thủy Dao vội vã trả lời, đôi mắt to ngập nước của cô đang hướng đến đĩa thịt nướng trên bàn.

- Thật là! Đã lập gia đình rồi mà vẫn còn tham ăn như vậy.

Mẹ buồn cười nhìn cô.

- Rồi, ăn cơm đi.

Bố mẹ và Thủy Dao lập tức hướng sự chú ý lên bàn thức ăn trước mặt. Thủy Doanh khẽ thở dài. Cô hướng đôi mắt âu lo về phía cô em gái đang vì đống đồ ăn mà la hét ỏm tỏi. A~ Cô hy vọng mọi chuyện thực sự chỉ đơn giản như lời em cô đã nói.

---0---

Thủy Dao bắt đầu tàng trữ lương thực trong nhà. Do không dám đụng đến tiền chồng cho, cho nên chỗ tiền cô có trước khi kết hôn đang cạn dần. Chưa đầy một tháng, cô nhận ra một sự thật phũ phàng, đồ ăn vặt cô có thể mua càng lúc càng ít, lương thực dự trữ của đang cô có nguy cơ cạn kiệt.

Mỗi ngày ở nhà, ăn đồ ăn được “tàng trữ”, hết xem tivi rồi lại chơi điện tử, cuộc sống thật vô vị. Trong một bữa ăn tối, cô thương lượng với chồng, cô muốn đi làm.

Trước khi kết hôn, cô nói gì chồng cô cũng OK. Thế cho nên lúc Kê Hướng Hoe đập tan đề nghị đó, cô thực sự bất ngờ.

- Không cho ra ngoài đi làm.

Kê Hướng Hòe lạnh lùng nói. Vợ anh là thiên kim nhà giàu, bằng cấp cao, nhưng lại không có kinh nghiệm làm việc, cô trông còn rất yếu đuối nữa, có thể làm nổi việc gì cơ chứ? Huống hồ, anh không muốn vợ anh phải làm việc vất vả ở bên ngoài. Công việc duy nhất anh muốn vợ anh làm đó là cùng anh tham dự mấy buổi tiệc lớn nhỏ thôi.

- Vì sao?

Cố gắng nén lại ý muốn chất vấn của mình, Thủy Dao dùng ngữ điệu yếu đuối hỏi lại.

- Em chưa có kinh nghiệm, ra ngoài làm việc sẽ rất nguy hiểm, nếu không may bị người ta lừa thì tính sao?

- Không sao, em sẽ cẩn thận. Với lại em cũng có kinh nghiệm thực tập lúc đi học mà.

Thủy Dao cố thuyết phục chồng.

Lần đầu tiên thấy vợ không nghe lời, Kê Hướng Hòe không kiên nhẫn buông đũa, nhìn thẳng vào mắt Thủy Dao, từ tốn lặp lại quyết định của anh.

- Anh đã nói, không cho em đi ra ngoài đi làm, thế đó.

Bản án đã tuyên, “bị can” không có quyền “kháng án”.

Nắm tay thành đấm, Thủy Dao vẫn còn muốn ý kiến ý cò nữa, nhưng nhìn vẻ kiên quyết trên mặt chồng, cô đành ủ rủ cúi đầu, có nói gì thêm cũng vô ích.

Nếu là bình thường, Thủy Dao đã hất bàn đập bát, không để “ý kiến” gì đó kìm hãm cô. Nhưng mà… lúc này cô không làm thế được. Cô đang là một người vợ cao thượng, hiểu lí lẽ, chồng nói đi đằng đông, cô sẽ không dám đi đằng tây. Cô nghiến răng nghiến lợi, nhịn.

Chỉ là, sự nhẫn nhịn chịu đựng đó của Thủy Dao vẫn không thể kéo dài thời gian yêu thương ngọt ngào của hai vợ chồng.

Thủy Dao phải chịu đựng cơn đói trong thời gian dài do lương thực dự trữ trong nhà sắp cạn queo. Nhiều lần, tính cách táo bạo của cô suýt tí nữa thì bộc phát ra trước mặt chồng. Không hiểu dạo này chồng cô bận cái gì mà luôn tỏ ra vội vã. Trước lúc lấy nhau, cô và Hướng Hòe luôn bên nhau. Sau này, anh tỏ ra rất bình thường mỗi khi về trễ. Hai ba ngày hai vợ chồng cô không thấy mặt nhau cũng là điều bình thường.

Lấy nhau được hai tháng, sau một lần tham dự tiệc với chồng trở về, Thủy Dao mỏi mệt ngồi ở mép giường, đôi mắt to linh hoạt đã mất đi ánh sáng rực rỡ vốn có. “Không được rồi, mình sắp không chịu nổi nữa rồi!” Cơn đói đang tàn phá dần sức sống trong cô. Chuyện trò với mấy bà phu nhân thì cô không có hứng thú, cho nên, cô đều tự nhốt mình ngơ ngẩn trong nhà, đợi chồng đi làm về, hoặc là độc chiếm cái giường đến ngày hôm sau.

Đợi thật lâu cuối cùng chồng cũng về, nhưng cuộc sống của hai người không thắm thiết như trước khi cưới. Ngoài chuyện sinh hoạt vợ chồng, chỉ còn lại công việc và những cuộc tiếp điện thoại. Những lúc cơ thể hai người trần trụi tiếp xúc với nhau, cô cũng phải đè nén sự nhiệt tình của mình, bởi cô chưa từng quên, cô đang phải sắm vai một quý cô – giờ là quý phu nhân.

Dạo này, Thủy Dao phát hiện ra, hai vợ chồng cô bắt đầu có khoảng cách. Cô thấy sợ hãi hơn, không biết phải làm sao. Chỉ mới sau hai tháng lấy nhau, cô đã bắt đầu thấy mỏi mệt, muốn sống hơn mười năm với Hướng Hòe, không biết có khả năng không nữa. Chỉ mới nghĩ đến điều này, toàn thân cô đã thấy ớn lạnh.

Cuộc đối thoại trong thời gian cô về nhà mẹ để lại hiện lên trong đầu.

──

- Thủy Dao, em đã bàn với Hướng Hòe là sẽ sinh mấy đứa con chưa?

Con á? Thủy Dao ngơ ngẩn:

- Không, bọn em chưa có bàn.

- Hai đứa tuy vẫn còn trẻ, nhưng cũng nên sớm sinh con, như thế thì tình cảm của em và Hướng Hòe mới vững bền. Hai đứa quen nhau chưa bao lâu đã kết hôn, chị lúc nào cũng lo…

- Chị à, đừng có lo. Em với anh ấy… tốt lắm!

Không hiểu sao, khi nói những điều này, Thủy Dao cảm thấy chột dạ, không còn sự khẳng định như trước khi lấy nhau nữa.

- Sao cũng được, tốt nhất em nên cùng nó bàn chuyện này luôn đi, biết không hả?

Tiếng đóng cửa phòng kéo Thủy Dao trở về thực tại. Cô lấy lại tinh thần, nhìn Kê Hướng Hòe mệt mỏi đi tới, lặng im cởi bỏ trang phục dự tiệc tối ra.

- Hướng Hòe… Cái lần em về thăm nhà, có bàn với chị em về chuyện sinh em bé, chúng ta… Dự định khi nào thì sinh em bé?

Cô tìm từ ngữ để nói.

Em bé? Nghe thấy mấy từ này, Hướng Hòe cảm thấy phiền phức. Anh nhăn mày lại, phán:

- Bây giờ hãy còn sớm.

Trẻ con – chỉ biết khóc ầm ĩ, còn làm phòng bị sáo trộn, bẩn thỉu, gây ra một đống phiền phức. Trẻ con – là một thứ yếu ớt, không tự gánh vác nổi chính sinh mệnh của nó. Khi lấy nhau, Hướng Hòe dự tính trong năm năm đầu sẽ không phải nhìn thấy thứ “trẻ con” đó.

Thủy Dao nghĩ chuyện chưa có con chính là điều khiến hai vợ chồng cô trở nên như bây giờ. Cô bướng bỉnh nói:

- Em không nghĩ là sớm quá, em muốn sinh một đứa.

Đang lúc mệt, nghe thấy vợ nói thế, Hướng Hòe mất kiên nhẫn, dùng khẩu khí lạnh lùng nói với vợ:

- Anh đã nói không muốn có con. Không phải chỉ là lúc nay không muốn, mà trong năm năm tới cũng không muốn.

Trước đây giọng anh chỉ cần lộ ra chút không vừa ý là vợ anh sẽ im lặng ngay, anh cho là lần này cũng sẽ như vậy thôi. Nhưng anh đã sai, Thủy Dao vẫn bám sát đề tài không rời.

- Tại sao? Có con không tốt sao? Em muốn một đứa!

- Không tại sao cả! Hơn nữa, chúng ta chỉ vừa mới kết hôn, anh còn chưa nghĩ đến muốn hay không muốn có con nữa. Vả lại, em hiện tại có khả năng chăm sóc cho con cái sao? Lúc con khóc em có biết phải xử lí như thế nào không?

- Em… sẽ làm được.

Thủy Dao bướng bỉnh. Coi đây là một canh bạc.

Phải tranh cãi với vợ, Hướng Hòe giận dữ hơn:

- Thủy Dao, rốt cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện gì? Sự hiểu biết, không bao giờ ầm ĩ vì mấy chuyện nhỏ nhặt của em chạy đi đâu mất rồi hả? Hôm nay, anh đã đủ mệt lắm rồi, em có thể đừng cố tình gây sự nữa có được hay không?

- Em cố tình gây sự?

Chút lí trí cuối cùng của Thủy Dao cuối cùng cũng tan mất, cô bùng nổ, giọng cao chói tai:

- Em cố tình gây sự ở đâu? Em chỉ muốn bàn bạc với anh, vậy cũng được coi là cố tình gây sự đấy hả?

- Phản ứng lúc này của em không phải là cố tình gây sự thì là gì?

Kê Hướng Hòe tháo caravat, cởi áo sơ mi, lạnh lùng nhìn cô.

- Em không cố tình gây sự.

Thủy Dao gằn từng tiếng một, trừng mắt nhìn lại.

- Nếu em cố tình gây sự thì lần anh không đồng ý để em đi làm, em đã mặc kệ mà cứ đi rồi.

Hướng Hòe trầm giọng hỏi lại:

- Em nói thế là có ý gì?

- Ý em là, lúc nào cũng phải làm “hàng trưng bày” tham dự những bữa tiệc nhàm chán, thì thà em đi làm còn hơn. Nếu em thực sự cố tình gây sự thì lần trước em sẽ không nhẫn nhịn mà sẽ đi kiếm việc làm.

Những dồn nén chất chứa từ lâu cuối cùng cùng thoát ra từ miệng Thủy Dao trong vô thức. Đến lúc nói xong, cô chỉ còn biết chớp mắt, thế là toi rồi.

Mặt Hướng Hòe tối sầm lại, không khí giữa hai vợ chồng lúc này lạnh đến cực điểm.

- Anh không ngờ bên ngoài em dịu ngoan nhưng bên trong lại có nhiều bất mãn với anh đến thế!

Hướng Hòe nói với giọng điệu hòa hoãn mang theo sự trào phúng.

- Em….

Thủy Dao muốn giải thích, nhưng lại không tìm được từ ngữ thích hợp để nói lúc này.

- Vợ yêu của anh à, đến hôm nay anh mới biết em bất mãn với anh nhiều như thế nào. Chuyện vừa rồi anh và em vừa bàn với nhau, giờ anh có thể cho em một đáp án chính xác, anh không muốn có con. Nếu em không muốn theo ý kiến của anh, anh sẽ không gặp em nữa, hiểu không?

Hướng Hòe bình thản nói ra những lời ấy xong thì mặc lại áo sơ mi, đẩy cửa phòng. Trước khi rời khỏi phòng, anh quay đầu lại, khóe môi cười châm biếm.

- Còn nữa, bắt đầu từ ngày mai, em không cần lo lắng phải lộ diện làm “hàng mẫu”, anh sẽ tìm được người tình nguyện làm bạn gái của anh.

Dứt lời, cánh cửa bị anh đóng sầm lại. Trái tim Thủy Dao cũng cùng tiếng đóng cửa ấy mà vỡ vụn theo.

Mắt mở to trừng trừng nhìn cánh cửa đã đóng kín, dòng nước trong trẻo đã đọng lại nơi khóe mắt, Thủy Dao cảm thấy mọi chuyện cô đã trải qua trong thời gian qua, như những mảnh ghép hình, đang tan rã. Bởi sự gian dối của cô, mà giấc mơ có một gia đình hạnh phúc cũng bởi nó mà nát tan.

….

Sau tối ngày hôm đó, rất hiếm khi Hướng Hòe về nhà. Nếu có lúc nào anh có mặt ở nhà, thì anh cũng không nhấc chân vào phòng ngủ chỉ nửa bước, mà ngủ lại trong phòng khách. Hai vợ chồng dù có chạm mặt nhau, ngoài vài câu chào hỏi xã giao thông thường thì khi đối mặt với nhau luôn mang vẻ mặt nặng nề.

Qua tuần san của các tạp chí, Thủy Dao “nhận” được những thông tin xoay quanh chồng của mình.

Cô đã đập vỡ cái đèn để bàn khi “nhận” được bức ảnh chụp chồng cô đang ôm một người phụ nữ diễm lệ tham gia yến tiệc. Đó là lần đầu tiên.

Lần thứ hai, chồng cô một lần nữa xuất hiện trên tạp chí cùng với một người phụ nữ xinh đẹp khác. Lần đó, cô đã khóc suốt đêm, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình di động sau khi đã cố gắng gọi suốt mà không được. Cô đoán lúc này chồng cô đang “bận bịu” gì đó với người phụ nữ kia.

Lần thứ ba, lại một lần nữa “chuyện kia” của chồng cô lại xuất hiện trên tạp chí. Cơn ghen lên đến đỉnh điểm khiến cô không tài nào chịu được nữa. Vừa khóc cô vừa chạy vọt tới phòng làm việc của chồng, muốn anh ta cho cô một lời giải thích.

- Kê Hướng Hòe, anh vì sao lại….

Những câu chữ nghẹn lại trong cổ họng. Cô quăng quyển tạp chí đến trước mặt chồng.

- Em muốn một lời giải thích.

Hướng Hòe lạnh lùng nhìn quyển tạp chí.

- Anh không làm gì hết.

Anh biết trong tạp chí viết cái gì, nhưng hai tuần trước cũng thế, chỉ là báo chí viết sai sự thật, Thủy Dao có thể hiểu điều ấy. Sao giờ cô lại đến đây “hỏi tội” anh, đòi anh giải thích này nọ?

- Anh không làm gì cả phải không? À! Vậy anh hãy chứng minh đi!

Khóe mắt Thủy Dao lúc này đỏ hoe.

- Hãy dùng lí trí của em đi.

Anh không kiên nhẫn nói.

Vì cần một mẫu mã mới có thể đứng đầu bảng trong đợt tiêu thụ quý này mà anh đã phải tối mặt tối mày, bận bịu thiết kế suốt mấy ngày nay, chưa có thời gian chợp mắt. Anh đang rất mệt, vậy mà Thủy Dao lại muốn làm phiền anh vào ngay lúc này.

Lí trí? Phải rồi ha, điều Thủy Dao cô đang thiếu ngay lúc này chính là lí trí nha!

- Hướng Hòe, anh đang cố tình lẩn tránh sự thật có phải không? Nếu anh thực sự chưa làm gì cả, vậy sao không dám giải thích với tôi?

Cô hầm hầm ép hỏi anh.

Không đâu lại phải cùng vợ tranh cãi ầm ĩ, Hướng Hòe đạp cửa rời đi, không muốn phải cãi vã với vợ.

Thủy Dao đau đớn đứng nhìn chồng rời đi, thút thít không thôi.

Chuyện như thế tiếp tục xuất hiện thêm vô số lần nữa, cô chán nản, trên báo có viết gì cô cũng không quan tâm nữa. Giờ cô có tức giận, có rơi nước mắt cũng đã trở nên vô dụng rồi. Chồng cô sẽ chỉ quay đầu bỏ đi mỗi lẫn như thế mà thôi.

Trước hôm kỉ niệm ngày cưới một tuần, chống chọi lại cơn buồn ngủ, mỗi ngày cô đều ngồi chờ chồng về, muốn nhắc anh, ngày “kỉ niệm” hãy về ăn cơm với cô. Chồng cô chẳng có mấy phản ứng khi cô nói với anh, anh chỉ nói rằng “đã biết”, ánh nhìn thân thiết trước đây hay dừng lại trên người cô của anh cũng không còn.

Một mình đứng bên cửa sổ, Thủy Dao mong ngóng nhìn phía xa xăm. Những ngón tay gầy yếu của cô miết nhẹ lên hình phản chiếu ngược của cô trên khung kính.

Đôi mắt hồn nhiên đầy sức sống của cô lúc này trở nên u buồn. Trong nó như đang chứa cả màn đêm vô tận, không sức sống. Cơ thể cô lúc trước bị “phán” là hơi bị béo. Sau chưa đến một năm, cô đi kiểm tra sức khỏe, và đã bị bác sĩ cảnh cáo. Cơ thể cô đang có hiện tượng thiếu máu và suy dinh dưỡng.

Vậy là cuối cùng…sự kết thúc cũng đã tìm đến với vợ chồng cô.