Trác Minh Liệt đi ra đại sảnh, chạy thẳng tới lối ra. Bởi vì hôm nay có tiệc nên người ở trong tòa nhà đặc biệt nhiều. Tiểu Thi bị người ta đụng đến ngã trái ngã phải, cô nghĩ bây giờ đi về cũng không có chuyện gấp gáp gì nên cô nhanh chong đi đến cầu thang bộ cô nghĩ nơi đó hẳn không có người đi đến nên sẽ yên tĩnh một chút.

Nghĩ tới đó, cô đang ở cửa thang máy liền đi sang phải chạy, thẳng tới cầu thang bộ. Cô mới vừa đi thì Trác Minh Liệt chạy tới chỗ thang máy này. Lúc này thang máy vừa chạy tới, Trác Minh Liệt tách cả đám người chật chội ra nhưng lại không nhìn thấy Tiểu Thi.

“Đi nơi nào đây?” Trác Minh Liệt nhìn xung quanh “Anh có nhìn thấy một người phụ nữ có vóc dáng hơi thấp đi tới không?” Anh hỏi an ninh tòa nhà.

“Cao bao nhiêu ?” An ninh thấp thỏm hỏi ngược lại.

Trác Minh Liệt nhìn anh ta một cái, không rãnh cùng anh ta dài dòng anh liền chạy sang một hướng khác.

“Tiểu Thi!” Anh hô to, âm thanh vang dội thông suốt cả tầng lầu vọng trở lại. Tại cầu thang bộ Tiểu Thi mơ hồ nghe được có người gọi cô, nhưng nghe kĩ cô lại không cảm thấy gì. Chắc là do cô nghe lầm, nơi này không ai nhận ra hay biết cô làm sao có thể có người gọi cô ! Tiểu Thi nhẹ giọng thở dài, tiếp tục đi xuống.

Trác Minh Liệt gấp gáp anh vội vàng bấm thang máy “Nếu như cô đã đi xuống lầu sẽ có một an ninh nhất định sẽ nhìn thấy! Tại đây đến đó đi cũng không xa!”

Tiểu Thi đi bộ đi hết mấy tầng cầu thang đột nhiên cảm thấy vết thương ở chân có chút đau vì vậy cũng chuẩn bị đi thang máy xuống dưới. . . Nhưng do quá nhiều người Trác Minh Liệt trên thang máy đến chỗ Tiểu Thi đang đứng lại không có dừng lại, bọn họ lại bỏ lỡ.

“Các cô có nhìn thấy cô gái giao hoa đâu không?” Trác Minh Liệt hỏi.

“Không có ạ!” Nhân viên tiếp tân mặt mờ mịt.

Trác Minh Liệt dài thở ra một hơi, chân mày cũng nhíu lại.

Điện thoại di động vang lên “Tổng giám đốc ngài bây giờ đang ở nơi nào, dạ tiệc lập tức sẽ bắt đầu anh phải bước ra thảm đỏ đọc diễn văn!” Phụ tá vội vàng nhắc!

“Tôi biết rồi!” Trác Minh Liệt tắt điện thoại di động, vừa định quay người đi lên lầu lại thấy một bóng dáng quen thuộc từ một lối khác trong thang máy đi ra chạy thẳng tới lối ra.

“Tiểu Thi!” Trác Minh Liệt không tự chủ mà cười! Anh chạy thật nhanh hi vọng bước một phát bắt được cô luôn!

Mặc dù thời gian không phải rất khuya nhưng đi đón Cầu Cầu còn có chút sớm nhưng Tiểu Thi thật sự không nghĩ ra là cô có thể đi đâu. Hơn nữa vết thương ở chân cũng bất tiện cho việc đi bộ vì vậy cô gọi một chiếc xe taxi chuẩn bị đi tìm Thẩm Tử Quân. . .” Anh cho tôi tới nhà trẻ Ngôi Sao!”

Tài xế mới vừa khởi động xe lại nghe thấy bên ngoài cửa sổ xe bị gõ mãnh liệt .

Tiểu Thi vừa nhìn, sợ hết hồn ngoài cửa xe ấy là gương mặt rất quen thuộc của …… Trác Minh Liệt! Chỉ thấy trên trán anh lấm tấm một tầng mồ hôi chân mày nhíu chặt ánh mắt bén nhọn lại đầy tràn lo lắng.

” Gọi Thi Thi xuống xe!” Anh vẫn gõ .

“Tiểu thư bạn trai cô tìm cô !” Tài xế bất mãn với Tiểu Thi nói “Cô hãy mau xuống xe nếu không cửa sổ xe của tôi sẽ bị gõ hỏng!”

“A nha” Tiểu Thi lập tức mở cửa xe ra.

“Trác……”

“Bây giờ có một việc thù lao rất cao cô có muốn làm hay không?” Trác Minh Liệt cắt đứt lời nói của Tiểu Thi.

“Tôi………”

Không đợi cô trả lời anh liền nắm chặt cổ tay của cô nhanh chóng chạy về phía trước. Tháng tư Phong Luân mị nhân tâm phách. Bị hắn lôi kéo chạy Tiểu Thi chợt nghe Du Dương kèn ác-mô-ni-ca thanh. Cái loại âm thanh mĩ miều mà ấn ấp đó giống như in sâu trong trí nhớ tràn đầy tư vị tình yêu thời niên thiếu. Cảnh vật chung quanh trở nên mơ hồ giống như toàn thế giới chỉ có cô và anh, anh nắm lấy tay cô, giống như nắm được cả thế giới, cảm giác hạnh phúc đến mức như thế…. đột nhiên cô chợt có chút phản ứng không kịp khi mà cho đến khi vào trong thang máy anh vẫn là nắm tay cô. Cô tức giận thở hổn hển nhìn hắn thở không ra hơi hỏi: ” anh phải mang tôi đi nơi nào?”

“Cái gì cũng không cần hỏi, lát nữa sẽ nói cho cô!”

Anh nhấn thang máy lên đến tầng hai mươi, Tiểu Thi mơ hồ nhớ tầng 20 nhà này là phòng khách !

“Vương bí thư cô và Lý phụ tá mang theo thợ trang điểm thợ trang điểm lập tức tới phòng khách chuyên dụng của tôi tại tầng 20!” Anh nhanh chóng dặn dò “Mười lăm phút các cô chỉ có đúng mười lăm phút!” Âm thanh của anh chân thật đáng tin. Nhận được điện thoại người lập tức theo lệnh của anh nhanh chóng lên tầng 20!

“Tổng giám đốc!” Phụ tá mang theo một đám người chạy đến.

“Cô ấy chính là bạn gái của tôi! Các cô mau trang điểm cho cô ấy tôi ở bên ngoài mười lăm phút chờ các cô !” Trác Minh Liệt cầm áo khoác lên rẽ phải đi ra ngoài Tiểu Thi kéo anh lại: ” tôi không được!”

“Cô có thể! Cô coi như coi như là giúp tôi được chứ!” Anh cười cười. Nụ cười đó giống như là một viên Định Tâm Hoàn khiến Tiểu Thi từ từ buông lỏng tay. Chuyện như vậy cô không phải chưa từng làm qua. Trước kia Triết Vũ cũng thường mang cô đến những trường hợp như thế này, chỉ là cô thật sự không thích! Trác Minh Liệt tại sao phải tìm cô? Cô không hiểu nhìn anh, lại thấy anh gật đầu một cái rồi đi ra ngoài.

Trước kia bọn họ vốn có nhiều xì căng đan, nếu như lần này cô cùng anh xuất hiện, lại với thân phận là bạn gái của anh, không biết lần này sẽ có sóng to gió lớn như thế nào cho đủ!

Tiểu Thi đẩy những suy nghĩ kia ra, cố gắng đẩy cô trang điểm ra nhanh chóng chạy ra ngoài.

“Tôi nghĩ tôi không được!” Tiểu Thi nói: ” Tôi không muốn, anh vì tôi mà tự gây khó khăn cho mình nữa!” Nói xong cô muốn đi, lại bị Trác Minh Liệt duỗi một cái cánh tay tới ngăn cản trở lại.

“Tôi nói có thể là có thể! Chỉ cần là tôi công nhận, người khác nói gì cũng không có ảnh hưởng gì!” Nhìn cô anh kiên định nói.

Tiểu Thi nhìn anh một chút rồi im lặng đi trở về.

Trang điểm và y phục đã xong, nhưng đáng tiếc vẫn còn thiếu một đôi giày.

“Những đôi giầy này quá lớn, vị tiểu thư đi không vừa” Thợ trang điểm lo lắng nói.

Trên trán phụ tá đã bắt đầu đổ mồ hôi “Tôi nhớ ra rồi, tổng giám đốc hình như có rất nhiều giầy, tôi đi lấy!”