"Muốn tôi sụp đổ? Chỉ bằng mấy thứ này?"

Trác Minh Liệt cười lạnh,"A Quỷ, cậu đi điều tra bên kia xem có phải người trong bang đắc tội với ai?"

A Quỷ có phần khó xử,

"Giám đốc và ông nhà đều căn dặn không cần anh nhúng tay vào chuyện trong bang!"

"Bọn họ đều muốn tôi phải sụp đổ, còn muốn tôi giả bộ như không biết?" Trác Minh Liệt thấy toàn thân A Quỷ sợ hãi.

"Được, tôi không nhờ Đồ Long Bang. Nhưng mà nếu để cho tôi biết được nhóm người này nhằm vào tôi bởi vì Đồ Long Bang thì cũng đừng trách tôi không khách khí!

Trác Minh Liệt rời đi trong chớp nhoáng, A Quỷ khẩn trương lấy điện thoại ra định gọi cho ông Trác đã thấy anh quay lại,"Chuyện này tạm thời đừng nói cho cha tôi biết!" A Quỷ khúm núm khẩn trương cất điện thoại.

Trác Minh Liệt từ bên trong đi ra, nhanh chóng gọi một cuộc điện thoại quốc tế đường dài,"Jayson, tôi là Trác Minh Liệt!"

"Trác? Là cậu sao, cậu đúng là đã lâu rồi không liên lạc với tôi!" Âm thanh bên kia cực kì kinh ngạc xen lẫn vui mừng.

"Tìm cậu có việc, cậu có thể giúp tôi điều tra gần đây Đồ Long Bang có kết thù oán với bang phái khác không?"

“Hô hô,” đầu dây điện thoại bện kia vang lên một trần cười to,"Trác, Đồ Long Bang là của nhà cậu, cậu đi hỏi cha cậu chẳng phải sẽ biết sao?"

"Chuyện này tạm thời không muốn cho bọn họ biết. " Thật sự anh không nghĩ ra rốt cuộc ai muốn anh sụp đổ? Kẻ nào mất trí dám làm như vậy?

"Mẹ, mẹ làm sao vậy?" Tiểu Thi đón Cầu Cầu tan học, nhưng cô vẫn không nói một lời nào.

"Mẹ không có việc gì." Giọng điệu của Tiểu Thi trầm thấp, từ khi nói chuyện tối hôm qua về sau, tinh thần cô vẫn không khá hơn. Cảm giác bản thân bị anh làm tổn thương, làm sao anh có thể lợi dụng cô như vậy?

"Mẹ, Cầu Cầu ngoan sẽ không nói nữa. Mẹ, mẹ đau đầu?" “Đúng vậy,” đầu cô lại bắt đầu thấy đau rồi.

"Mẹ mau uống thuốc!" Cầu Cầu khẩn trương.

Trong lòng bàn tay Tiểu Thi chảy đầy mồ hôi, từ từ ngồi xổm xuống hốt hoảng bắt đầu tìm thuốc. Thuốc đâu, thuốc đâu?

"Mẹ!" Cầu Cầu khóc.

"Mẹ không sao cả, Cầu Cầu ngoan." Tiểu Thi cố nén đau nhức gọi một chiếc taxi.

"Tiểu thư cô có sao không?" Lái xe tốt bụng phát hiện Tiểu Thi lạ thường.

"Cám ơn, tôi không sao." Taxi dừng lại, Tiểu Thi ôm Cầu Cầu xông vào cửa nhà họ Liễu, lục tung mọi thứ đến khi tìm được thuốc uống mới bình tĩnh trở lại, bởi vì mấy ngày nay đau đầu ít phát tác nên bản thân cô cũng sơ xuất.

"Mẹ, mẹ xem có một tờ giấy." Trong lúc Tiểu Thi lục lọi tìm thuốc, Cầu Cầu lại phát hiện một tờ giấy ghi chép trên mặt giấy đầy chữ.

Tiểu Thi nhận lấy tờ giấy đúng lúc thấy đây là chữ của Lý Triết Vũ.

"Tiểu Thi, tờ giấy này anh thực sự hy vọng em không dùng đến. Nhưng nếu em dùng đến, điều đó chứng tỏ anh để lại cho em lời nhắn này, cũng là có công dụng rồi!" Dưới những lời này là ba dãy số, một số di động hai số cố định, thậm chí còn có địa chỉ hòm thư. Xem ra Lý Triết Vũ nghĩ rằng Tiểu Thi có thể quên dãy số của chính mình.

"Cầu Cầu, đưa di động cho mẹ!" Nhìn lời nhắn của Triết Vũ, Tiểu Thi bỗng nhiên thấy cảm động dị thường. Triết Vũ luôn luôn muốn mọi thứ tốt nhất cho cô.