Trác Minh Liệt đến hội trường, anh chỉ nhìn năm phút rồi rời đi, phụ tá thấp thỏm đi theo phía sau, anh biết những thứ này đứa bé không phù hợp yêu cầu của tổng giám đốc . Nhưng có biện pháp gì đâu,từ khi lần trước nhìn thấy đứa bé kia đến nay cũng không có tung tích gì “Tôi nhớ về chuyện này lần trước tôi đã nói với Vương Trợ để ý đến! Tôi không phải muốn bọn nhỏ đến đây để diễn trò mà tôi muốn chúng có thể thể hiện được sự sống tinh khiết đang được lớn lên!” Trác Minh Liệtnhư là giận dữ lớn tiếng nói “Thành phố này lớn như vậy chẳng lẽ một đứa bé tìm cũng không được sao?”

“Anh hãy nghe cho kỹ đây nếu như trong vòng một tuần, mà anh vẫn không tìm được như vậy thì anh cũng không cần tới nơi này nữa!”

! Tay anh phụ tá run một cái, tài liệu trên tay rơi xuống đầy đất. Đây không phải là làm khó anh sao?

Chớp mắt một cái thời gian đã đến xế chiều bởi vì chân đau không có cách nào đi xe máy Tiểu Thi chỉ có thể đi bộ đến nhà trẻ đón Cầu Cầu tan học.

“Tiểu Thi!” Cầu Cầu như con chim nhỏ bay ra chạy đến chỗ Tiểu Thi “Chúng ta mau về nhà bạn con bảo hôm nay TV sẽ truyền hình trực tiếp nha!” Cái gì truyền hình trực tiếp?

Cầu Cầu chợt không lên tiếng bởi vì nhớ lại chuyện lần trước.

“Tiểu Thi chân mẹ bị đau sao?” Cầu Cầu chú ý tới bộ dáng ( bộ dạng , dáng điệu ) chân thấp chân cao của Tiểu Thi.

“Không có việc gì chỉ bị trẹo một cái.”

Cầu Cầu đem bàn tay nhỏ nhắn từ trong tút rút ra nắm lấy tay của cô “Như vậy có khá hơn một chút hay không? Chú Triết Vũ nói bé trai phải bảo vệ bé gái, Cầu Cầu là bé trai Tiểu Thi là bé gái” nhìn bộ dáng trẻ con và giọng non nớt của nó Tiểu Thi chợt cười ha ha: “Cám ơn Cầu Cầu!”

(yêu Cầu Cầu moaaaaaa ps: về sau sẽ con xuất hiện một bé đáng yêu không kém nha)

“Tiểu Thi” Cầu Cầu chợt muốn nói lại thôi kể từ khi đi đến nơi này nó giống như có rất nhiều lần như vậy.

“Cầu Cầu con có phải có chuyện gì hay không?” Tiểu Thi ngồi xuống nắm tay nhỏ bé của nó.

“Tiểu Thi, các bạn ở đây đều có ba mẹ ,tại sao con lại không có?” Cầu Cầu nói trong mắt xuất hiện lệ quang.

Tiểu Thi chấn động trong lòng giống như bị giáng một đòn thật đau lời nói của Cầu Cầu làm chỗ sâu nhất tại đáy lòng cô xúc động nó làm cho cô chợt thấy hoảng loạn. Cô đem Cầu Cầu ôm vào trước ngực khẽ vỗ đầu nhỏ của nó cẩn thận an ủi: “Cầu Cầu ngoan, Tiểu Thi là mẹ của con nha, trước kia khi ở Canada lúc không phải con gọi mẹ là mẹ sao?”

“Nhưng Chú Triết Vũ không để cho con gọi như vậy chú ấy bảo con gọi người theo tteen tuổi hoặc là chị , bây giờ chú Triết Vũ không có ở đây con mới có thể gọi!” Tiểu Thi ôm chặt khuôn mặt của nó hôn nó một cái. Cô hiểu ý của Lý Triết Vũ anh ấy là sợ người khác hiểu lầm Cầu Cầu là con của cô bởi vì trên thực tế Cầu Cầu chẳng qua là được Triết Vũ nhận nuôi.

“Mẹ” Cầu Cầu nhào vào trong ngực Tiểu Thi khóc lớn lên. Âm thanh kia rất bi thương giống như là bị uất ức rất lớn lao. Nghe được thế cổ họng Tiểu Thi căng lên cũng rơi lệ theo.

“Cầu Cầu con ngoan.”

“Mẹ…” Nhức đầu quá

“Đừng khóc” Mỗi lần bị kích động Tiểu Thi đều cảm thấy đầu đau muốn nứt ra.

“Mẹ, mẹ chảy máu” Cầu Cầu nắm chặt lấy tay Tiểu Thi “Cầu Cầu không sợ, Cầu Cầu giúp mẹ gọi điện thoại có được không” Tiểu Thi run rẩy lấy điện thoại di động ra không đợi Cầu Cầu nhận liền ngất đi.

“Mẹ, mẹ….” Cầu Cầu bị dọa sợ đến phát khóc lớn lên.

Cũng may bây giờ là thời gian tan học người đến người đi rất nhiều. Một bạn nhỏ trong nhà trẻ của Cầu Cầu nhận ra nó nên đã nhờ ba mẹ mình đưa Tiểu Thi đến bệnh viện.

“Cầu Cầu đây là mẹ cậu sao?” Người bạn nhỏ hỏi.

“Đúng vậy” Cầu Cầu hai mắt đẫm lệ.

“Tớ cứ nghĩ đây là chị của cậu” người bạn nhỏ hâm mộ.

Cầu Cầu cười rộ lên.

.