Trác Minh Liệt nhìn bọn họ một cái, vô cùng tức giận, vùng vằng bỏ đi. Tiểu Thi vô dụng đứng ở nơi đó, không biết nên làm sao cho phải. Cô thật không cố ý mà !

Cô kéo Cầu Cầu chạy theo y tá đến phòng bệnh nhin "Bác sĩ, đứa bé tên là Mộc Mộc , hiện đang ở đây phải không?"

"Đúng vậy!"

"Bây giờ nó như thế nào?"

"Tình trạng căn bản đã ổn định!"

Lúc này Trác Minh Liệt cũng đến, anh không nhìn đến Tiểu Thi, mà đi thẳng tới chỗ bác sĩ.

"Có phải do tôi nói đã tìm được tủy cho đứa bé nên anh chị mới không để tâm đến đứa bé nữa phải không ! Bây giờ khả năng miễn dịch của đứa bé này vô cùng thấp, anh chị làm ba làm mẹ thì phải luôn luôn chú ý đến chứ không phải thứ gì cũng để cho đứa bé ăn được!" Bác sĩ nhìn Trác Minh Liệt và Tiểu Thi, từng câu nói của bác sĩ làm Tiểu Thi đau lòng vô cùng . . . Cũng may Mộc Mộc không có việc gì nếu nó có mệnh hệ gì cô thật không có mặt mũi nào đối diện với Trác Minh Liệt. Không có kiến thức? Cô quả nhiên không có kiến thức.

" Minh Liệt?" Hàn Ti Nhã biết hôm nay là ngày Mộc Mộc phẫu thuật cho nên cố ý đến bệnh viện lại không ngờ Tiểu Thi cũng đang ở đó.

Ba người trong tình huống đặc biệt nay gặp mặt chỉ có Tiểu Thi cảm thấy có chút lúng túng.

"Không phải hôm nay phẫu thuật sao?" Hàn Ti Nhã không biết tốt xấu hỏi.

Bác sĩ nhìn thấy ba người bọn họ cùng xuất hiện có chút không hiểu . . ." Khó trách đứa bé xảy ra chuyện, các anh chị nhiều người như vậy mà cứ tự ý ra vào phòng bệnh như vậy!"

"Mộc Mộc xảy ra chuyện gì ?" Hàn Ti nhã hỏi. truyện mới nhất chỉ có tại Doc Truyen . o r g

"Ngộ độc thức ăn!" Trác Minh Liệt lạnh lùng trả lời, Tiểu Thi quả thật xấu hổ vô cùng.

"Ngộ độc thức ăn?" Ti nhã nhìn Tiểu Thi một chút, khóe miệng nhếch lên cười giễu cợt "Lời nói có thể nói lung tung, đồ ăn thì sao có thể ăn lung tung ! Không có kiến thức thật đáng sợ!"

Tiểu Thi nắm chặt tay Cầu Cầu, đối mặt với sự khiêu khích của Hàn Ti Nhã, cô lựa chọn tạm thời trầm mặc.

"Bác sĩ đã có báo cáo !"

"Xem đi, đây chính là đồ ăn anh chị cho đứa bé ăn!" Bác sĩ báo cáo xét nghiện đưa cho Trác Minh Liệt. Anh mở ra xem chỉ thấy trên đó viết quả hạch, cơn tức giận của Trác Minh Liệt bỗng bùng phát "Tại sao cô có thể cho nó ăn loại thức ăn này, chẳng lẽ cô muốn hại chết nó sao?"

Tiểu Thi biết mình đã làm sai chuyện cúi đầu, không nói một lời mặc cho Trác Minh Liệt la mắng .

"Quả hạch đừng nói là đứa bé, một người trưởng thành ngã bệnh cũng không thể ăn !" Hàn Ti nhã chê cười, Tiểu Thi chợt ngẩng đầu lên.

"Thức ăn tôi cho Mộc Mộc ăn không có quả hạch!" Cô nhìn Trác Minh Liệt nghiêm túc nói.

"Làm sai sẽ phải chịu trách nhiệm, không ai muốn truy cứu trách nhiệm của cô!" Trác Minh Liệt dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn khiến cho lòng của Tiểu Thi lạnh thấu. Anh lại có thể không tin tưởng cô!

"Tôi thật sự không làm!" Tiểu Thi lẳng lặng nói.

" Chú Minh Liệt, mẹ thật sự không làm điều đó" Mặc dù Cầu Cầu không hiểu rõ bọn họ đang nói gì nhưng nó luôn tin tưởng mẹ, mẹ nói không làm nhất định là không làm.

"Được rồi, tôi không muốn nghe cô giải thích. Bây giờ cô có thể đi" Trác Minh Liệt đuổi Tiểu Thi đi.

Tiểu Thi nhìn Trác Minh Liệt một chút lại nhìn Hàn Ti Nhã một chút, ôm lấy Cầu Cầu xoay người rời đi, nếu như ngay cả sự tin tưởng tối thiểu cũng không có, những thứ khác còn có ý nghĩa tồn tại sao? Cho tới giờ phút này Tiểu Thi mới hiểu được lời tỏ tình của Trác Minh Liệt với cô buồn cười đến mức nào!