″ Cầu Cầu?" Tiểu Thi quay đầu lại không thấy Cầu Cầu đâu, cô đoán có lẽ cậu bé bị giữ lại ở bệnh viện vì vậy lập tức quay lại tìm.

Trác Minh Liệt vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của Cầu Cầu cười hỏi: " Trong khoảng thời gian này cháu và mẹ ở nơi nào?"

"Đồi hoa!" Cầu Cầu kinh ngạc nhìn nói.

"Đồi hoa?" Trác Minh Liệt ngồi xổm xuống "Mẹ có nói gì đến lí do phải đi hay không?"

"Mẹ nói Cầu Cầu còn nhỏ không cần biết" Cầu Cầu thẳng thừng nói.

"Cầu Cầu" Tiểu Thi nhẹ núp ngoài phòng bệnh gọi Cầu Cầu, Cầu Cầu cũng vô cùng phối hợp lớn tiếng đáp lời: " Mẹ!"

Thấy Trác Minh Liệt từ phòng bệnh đi ra, Tiểu Thi lại chuẩn bị chạy nhưng chưa kip thì đã bị anh dùng sức kéo vào ngực. Bật chợt cảm nhận được độ ấm quen thuộc lòng của cô cuồng loạn .

"A ha ha" Mộc Mộc nhìn thấy ba ôm được mẹ thì vỗ tay vui vẻ cười.

"Trác…. Trác Minh Liệt" cô ấp úng nửa ngày mới gọi ra tên của anh- Minh Liệt, hai chữ này giống như ký ức ngọt ngào mà mỗi lần nhớ đến cô đều mỉm cười. Vòm ngực rộng lớn, như mọi khi, luôn luôn ấm áp.. Mùi nước hoa nhàn nhạt hòa với mùi thuốc lá như có như không tạo nên một hương vị đặc biệt tươi mát.

"Tại sao phải đi?" Anh trầm giọng hỏi "Em có biết anh vì tìm em mà sắp phát điên rồi! Mộc Mộc một mực tìm em!"

"Tôi…." ở trong lòng Tiểu Thi có rất nhiều điều muốn nói nhưng một câu có cũng không nói ra được. . . Cằm của anh đặt lên đầu vai của cô, xúc cảm khác thường này khiến Tiểu Thi cảm thấy ngay cả thần kinh của cô cũng căng thẳng.

"Buông tôi ra" cô khó chịu nói, anh thật sự buông cô ra nhưng tay vẫn lắm chặt tay cô như là sợ cô chạy mất.

"Rốt cuộc tại sao muốn rời đi?" Trác Minh Liệt hỏi cô lần nữa.

"Bởi vì bởi vì tôi không quen với cuộc sống ở nơi này cho nên muốn đi đến một nơi khác" cô tùy tiện nói ra một lý do. Nhưng từ khi sinh ra cô vốn đơn thuần nên rất khó có thể nói dối được nhìn vẻ mặt của cô Trác Minh Liệt làm sao có thể bị lừa.

"Có phải vì chuyện của Cầu Cầu ? Là ai bắt cóc Cầu Cầu?"

"Trác Minh Liệt tôi cầu xin anh đừng hỏi!" Tiểu Thi van xin "Trong khoảng thời gian này tôi thật sự vô cùng mệt mỏi, có rất nhiều vấn đề bỗng chốc thay đổi, bỗng chốc đổ lên đầu tôi, tôi không thích ứng được!"

"Tiểu Thi em còn có anh" Trác Minh Liệt nghiêm túc nói. Nhưng Tiểu Thi vẫn vô lực lắc đầu : Anh là ai? Cô là ai? Làm sao cô dám dựa vào anh!

"Được rồi, bây giờ chúng ta không nói về đề tài này nữa? Bệnh của Mộc Mộc ra sao rồi? Có phải đã tìm được tủy thích hợp?"

"Ừ là của tôi!" Trác Minh Liệt nói. . ." Thật ? ?" Tiểu Thi vui vẻ nắm tay Trác Minh Liệt "Tôi thấy các anh nên đi làm xét nghiệm DNA đi, có khi các anh là cha con thật đó, Mộc Mộc giống anh như vậy, tủy lại hợp nhau, trên đời này ít khi trùng hợp như vậy lắm!"

Người nói vô tâm người nghe hữu ý. Trác Minh Liệt bị lời nói của Tiểu Thi làm cho tỉnh lại. Tại sao không bao giờ anh để ý đến vẫn đề này? Tại sao Mộc Mộc không có khả năng là con trai ruột của anh! Mặc dù những năm qua anh có rất nhiều phụ nữ nhưng có thể sinh hạ đứa bé gần như là không có, bởi vì anh không cho họ cơ hội. Nhưng chỉ duy nhất một lần vào năm năm trước, lần đó anh không làm bất kỳ các biện pháp phòng hộ nào, liệu có thể…? Nghĩ tới đây Trác Minh Liệt lại nghĩ tới câu nói của Thẩm Tử Quân cô ấy nói cô gái năm năm trước có thể là Lâm Thi Ngữ mà Tiểu Thi lại là người đi vừa đôi giày kia, rốt cuộc ai mới là cô gái năm năm trước đó? Hay họ vốn là một người? ?

( đấy đấy nghi ngờ rồi, nhanh thôi)

"Anh" Tiểu Thi bị Trác Minh Liệt nhìn không chớp mắt .

"Em vừa nói anh nên mang Mộc Mộc đi làm xét nghiệm DNA!" Trác Minh Liệt nghiêm túc nói.

" ?" Tiểu Thi bị lời nói của anh làm cho sợ hết hồn, cô chỉ tùy tiện nói thôi, làm sao anh ta lại tưởng thật.

" Ngày mai Mộc Mộc làm phẫu thuật em nhất định phải tới!" Trác Minh Liệt dán đến lỗ tai của Tiểu Thi nhỏ giọng nói.

"Tôi sẽ tới, đúng rồi Thẩm Tử Quân xảy ra chuyện gì?" Tiểu Thi hỏi.

"Thẩm Tử Quân? Cô ta làm sao?" Những ngày qua Trác Minh Liệt luôn chỉ chăm lo cho Mộc Mộc, những chuyện khác anh không để ý đến. Mời các bạn đọc tại Doc Truyen . o r g để có chương mới nhanh nhất

"Thẩm Tử Quân bị thương, tôi phải đi thăm cô ấy!"

"Đáng đời cô ta!" Trác Minh Liệt lạnh lùng nói "Vừa nát lại dài dòng!"

"Không cho anh nói Tử Quân như vậy!" Tiểu Thi kháng nghị "Anh tốt nhất là chăm sóc Mộc Mộc cho thật tốt, tôi đi thăm Tử Quân một chút!"

"Chờ một chút!" Trác Minh Liệt từ trong lòng móc một chiếc điện thoại di động ra "Cầm cái này! 24h phải luôn mở máy! Nếu không…" Anh cố làm ra vẻ hung ác nhìn cô sau đó cưng chiều vuốt vuốt tóc của cô. Tiểu Thi ngoan ngoãn thu tay lại, ngượng ngùng gật gật đầu kéo Cầu Cầu chạy mất.

( Bạn hoa: ui ui yêu thế anh làm chị ngượng rồi hi hi vài chương sau thao hồ ăn kẹo nha mọi người hi hi)

"Tại sao con gái của tôi còn chưa tỉnh lại!" Ông Thẩm ở bệnh viện gầm thét.

"Thẩm tiên sinh tình trạng của Thẩm tiểu thư bây giờ đã rất bình thường, cô ấy không muốn tỉnh lại chúng tôi cũng không có biện pháp! Các vị suy nghĩ một chút bình thường cô ấy thích nghe cái gì sau đó để cho cô ấy nghe lại xem có hiệu quả hay không!"

Ông Thẩm phụ suy nghĩ một chút chợt lớn tiếng nói: " Con gái, con mau tỉnh lại! Ba không buộc con phải lập gia đình nữa!" Bác sĩ nghe xong lập tức một đầu đầy mồ hôi.

"Con gái, ba biết có rất nhiều việc ba làm không đúng nhưng ba cũng chỉ vì muốn tốt cho con. Mẹ con đi, sớm hi vọng lớn nhất của ba chính là con có thể cứ thế mà lớn lên vô lo vô ui ! Ba biết con vẫn luôn không vui, biết con không phải thích tất cả mọi thứ ở hiện tại nhưng ba.." Ông Thẩm nghẹn ngào.Mẹ của Thẩm Tử Quân đi từ rất sớm, chuyện này đã tạo thành đả kích rất lớn đối với ông và Thẩm Tử Quân. Mặc dù ngoài mặt Thẩm Tử Quân luôn lạc quan sáng sủa nhưng thực tế trong lòng cô lại có rất nhiều đau thương.

Phùng Thiếu Diễm đứng ở bên cạnh, trên mặt anh không có chút cảm xúc gì .

"Thẩm Tử Quân!" Tiểu Thi vừa định vào phòng bệnh nhưng lại nhìn bảo vệ cực kỳ chặt chẽ nên chỉ dám gọi từ ngoài vào.

"Cô là ai ?" Ông Thẩm hỏi Tiểu Thi.

"Cháu là Tiểu Thi , là bạn của Tử Quân !" Tiểu Thi tự giới thiệu mình "Vết thương của Tử Quân sao rồi ạ?"

"Ai, nha đầu này bị ngã từ trên cầu thang xuống!"

Tiểu Thi lơ đãng liếc mắt nhìn Phùng Thiếu Diễm ở bênh cạnh, trên khuôn mặt của hắn lộ ra vẻ than nhiên. Người này tại sao có thể máu lạnh như vậy ? Tiểu Thi chán ghét tránh khỏi ánh mắt hắn .