Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Đứng bên cạnh, cô dâu chú rể như một đôi bích nhân tuyệt thế, thỉnh thoảng còn thủ thỉ nói nhỏ với nhau.

Hình ảnh này rơi vào trong mắt Hạ Tiểu Khê, chỉ làm cô cảm thấy buồn nôn.

Tại sao... hôm nay vốn là hôn lễ của mình, sao cô dâu lại là em gái mình?!

Rõ ràng mấy năm qua, Tiêu Dự đều luôn theo đuổi mình, còn nhớ lúc đó, sau khi cha bất ngờ qua đời, cô cảm thấy cả thế giới đều sụp đổ theo.

Cũng chính trong khoảng thời gian tối tăm đó, người đàn ông này như từ trên trời giáng xuống, làm bạn với cô, dù anh ta chưa bao giờ tặng cô hoa tươi xinh đẹp, cũng không có kim cương sáng chói, nhưng phần tình cảm này của Tiêu Dự vẫn đủ làm cô cảm động.

Cô dâu đứng trên sân khấu khó chịu che kín miệng, nhìn có vẻ như đang buồn nôn.

Tiêu Dự thấy vậy, anh ta dịu dàng nhìn về phía bụng cô ta.

Dưới sân khấu, Hạ Tiểu Khê âm thầm cắn răng!

Vậy nên, bọn họ lên xe trước, rồi bây giờ mua vé bổ sung?

Rốt cuộc người đàn ông này đáng kinh tởm đến mức nào, khi ngày nào cũng nấu cháo điện thoại với mình, đồng thời còn có thể lên giường với em gái mình. Rồi người phụ nữ này tiện đến mức nào, mới có thể leo lên giường người sắp làm anh rể của mình!

Chắc chắn là năm đó mắt cô bị mù! Nên mới có thể có suy nghĩ ngu ngốc muốn giành cuộc đời của mình cho người đàn ông “Thương” mình thế này.

Bây giờ cô chỉ cảm thấy hai bóng người đang lắc lư trên sân khấu quá chướng mắt, Hạ Tiểu Khê cất bước đi về phía trước, sau đó cầm lấy một ly chân cao ở trên bàn trống trong tiệc, chậm rãi đổ chất lỏng màu đỏ đậm vào trong ly.

Cô bước từng bước một đi về phía sân khấu. Cố Tuyết Vi vốn đang nở nụ cười xinh đẹp, vừa nhìn thấy cô xuất hiện, nụ cười vui sướng của cô ta đã cứng đờ lại.

“Chị...” Cố Tuyết Vi run lẩy bẩy nói.

Không phải mẹ cô ta đã tìm người trói người phụ nữ này rồi sao? Sao cô có thể xuất hiện trong hội trường hôn lễ của cô ta!

Hạ Tiểu Khê lạnh lùng nhìn về phía Cố Tuyết Vi, Cố Tuyết Vi lập tức làm ra vẻ vô tội nghênh đón ánh mắt của cô.

Cô cười lạnh thu hồi tầm mắt, rồi tạt rượu trong ly vào trên người Tiêu Dự, rượu chát chảy dọc từ trên trán của anh ta xuống, nhanh chóng nhuộm đỏ cổ áo sơ mi trắng như tuyết của anh ta.

“Tiểu Khê...” Vẻ mặt của Tiêu Dự tràn đầy áy náy, nhìn người phụ nữ anh ta từng yêu đứng trước mặt mình, có ai biết được, lúc này trái tim anh ta cũng rất đau.

Nhưng Cố Tuyết Vi đứng bên cạnh—— là vợ tương lai của anh ta, trong bụng cô ta đang mang con của anh ta, chứ chưa nói đến khoản tiền cuối cùng có thể giúp công ty nhà anh ta có thể sống lại, đang ở trong tay Cố Tuyết Vi...

“Đừng đụng vào chồng tôi!” Cố Tuyết Vi tức giận đi tới, muốn đẩy Hạ Tiểu Khê ra.

Một cánh tay đột nhiên xuất hiện, trước khi Cố Tuyết Vi chạm đến người Hạ Tiểu Khê, cánh tay đó đã ôm Hạ Tiểu Khê vào lòng, Cố Tuyết Vi ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một người đàn ông xa lạ nhưng phong thái bức người đứng ở trước mặt mình, trong đôi mắt hẹp dài của anh, lại lộ ra khí lạnh.

“Làm sao? Các người không hài lòng với món quà cưới mà người phụ nữ của tôi đưa tới hả? Vậy tôi cũng sẽ tặng các người một món quà, thế nào?” Âm lượng của anh không lớn, nhưng mỗi một chữ xông vào trong màng nhĩ, đều làm cho lòng người sợ hãi.

Nói xong, Lệ Diệu Xuyên thu hồi lại ánh mắt âm lãnh, rồi ung dung lấy chiếc ly chân cao ở trong tay Hạ Tiểu Khê, tự rót rượu vào ly, mỉm cười, cưng chiều nhìn người phụ nữ bên cạnh.

Hạ Tiểu Khê cảm thấy bên hông của mình bị một bàn tay ôm rất chặt, anh ôm lấy cô, kéo cô đứng sát người mình.

Cô thấp giọng nói ở bên tai anh: “Tại sao anh lại giúp tôi?”

“Bị tôi chê còn chưa đủ, còn bị loại đàn ông này xem thường, đúng là đáng thương thay cho cô.”

Hạ Tiểu Khê rất muốn đạp anh một cú, nhưng... Bây giờ, tất cả mọi người trên thế giới đều nhìn cô cười nhạo, chỉ có anh... Nguyện ý đứng ở bên cạnh cô, giúp cô.

Lệ Diệu Xuyên nâng ly rượu lên, nếm thử rượu. rồi anh rời tầm mắt khỏi trên mặt Hạ Tiểu Khê, liếc mắt nhìn người phụ nữ phía trên sân khấu. Cố Tuyết Vi phát hiện ra trong mắt anh tràn đầy kiêu ngạo.

Cố Tuyết Vi bị người đàn ông ngạo mạn mới tới nhìn chăm chú, không dám nói lời nào. Rốt cuộc là con tiện nhân Hạ Tiểu Khê này, câu được người đàn ông có đẳng cấp kim cương này từ khi nào?!