“Mạc…” Tát Phi bị kẹp ở giữa gấp đến độ không xong, vạn nhất hai người thật sự đánh nhau cậu khẳng định kéo không được, chỉ có thể điên cuồng túm váy da của Mạc Tuy, “Chúng ta tới để đổi muối.”

“Đừng kéo rớt bây giờ.” Mạc Tuy nắm váy da đã bắt đầu tuột ra, miễn cho một hồi phô chim ngay chốn đông người, chẳng mảy may cho Lôi Y mặt mày phát đen trong nháy mắt hừng hực khí thế nửa điểm chú ý, đùa với Tát Phi, “Sẽ không làm lỡ chính sự, không chừng còn chưa trở về, ngươi đã có thể dùng tới thuốc mỡ rồi đó.”

Mặt Tát Phi ngay lập tức đỏ bừng, hung hăng trừng Mạc Tuy, toàn thân cứng ngắc xoay người bỏ đi.

Thấy Tát Phi lại làm ổ bên cạnh sọt trúc bắt đầu chào hàng dược cao, Mạc Tuy nhìn về phía Lôi Y vẫn đứng bên cạnh trầm mặc không nói, nụ cười trên mặt tản đi, mặt không đổi nhìn hắn: “Trước đây Tát Phi trải qua một ít chuyện không quá tốt đẹp, nếu động cơ của ngươi không thuần khiết vẫn là sớm buông tha đi, bằng không rất có thể sẽ bị ta đánh cho tàn phế.”

Lôi Y cũng mặt không đổi sắc, nhãn thần rất thành thật: “Ta thật tâm muốn Tát Phi làm bạn đời của ta, tới đánh một trận đi.”

Mạc Tuy liếc liếc cánh tay Lôi Y, cười như không cười nói: “Chờ vết thương trên tay ngươi lành lại tới tìm ta.”

“Không cần…” Lôi Y vừa muốn từ chối, phía sau liền vang lên thanh âm vui sướng.

“Lôi ~~~~~ Y~~~~~” Mễ Nhĩ thú hóa chạy tới, hồ ly bạc to lớn nhảy lên thật cao, không gì sánh được chuẩn bị đáp xuống lưng Lôi Y, tứ chi víu chặt cứng, “Bị thương còn chạy khắp nơi, thật đúng là làm người ta lo lắng.”

“Thương nhỏ mà thôi.” Lôi Y bóc Mễ Nhĩ phía sau xuống xách trong tay, mặt vừa mới quay qua Mạc Tuy muốn tiếp tục đề tài mới rồi, Mạc Tuy đã lên tiếng.

“Qua ba bốn ngày chúng ta mới rời đi, hôm nay không tiếp nhận khiêu chiến của ngươi, vừa lúc ngươi có thời gian suy nghĩ thật kỹ ngươi đối với Tát Phi rốt cuộc là nhất thời hứng thú, hay là thật sự muốn cùng cậu ta trở thành bạn đời.” Mạc Tuy thấy Khế Gia khiêng cơm trưa của mấy người chạy vội tới, rất tùy ý phẩy tay với Lôi Y.

Khi đổi muốn được phân nửa, Mạc Tuy đã đổi xong vật tư các thú nhân trao đổi trên mảnh đất này, ngoại trừ thu hoạch hơn mười cây ngô, cũng không có gì khác cần mang về bộ tộc, bình thuốc mỡ công dụng đặc thù lúc trước Tát Phi kín đáo nhét cho hắn được Mạc Tuy lừa gạt đưa cho bạn đời của tộc trưởng bộ tộc vừa vặn cũng là y lạp, đổi được năm mươi cân muối.

Hôm sau khi vết thương trên cánh tay Lôi Y khép miệng liền trực tiếp đến tìm sơn động đoàn người Mạc Tuy trú tạm, Mạc Tuy chậm rãi ăn sáng mới ra ngoài nghênh chiến, dược cao Tát Phi đã bán gần hết, do dự nửa ngày vẫn không ngừng được lo lắng nên ở lại.

Khế Gia tìm một hòn đá ở cửa sơn động, múc một chén canh thịt điểm tâm ngồi xuống, gọi Tát Phi tới ngồi chung.

“Thú nhân kia thoạt nhìn vẫn thật lợi hại, sẽ không bị Mạc đánh rất thảm.” Khế Gia xì xụp hút một ngụm canh lớn, xoay người lại múc một chén nhét vào tay Tát Phi, thấy cậu ta khẩn trương, cười nói, “Ngươi lo lắng cho Mạc, hay là lo lắng Lôi Y?”

Tát Phi hung hăng uống một ngụm canh, mặt nhăn lại: “Chúng ta không phải đến đổi muối sao, gặp loại chuyện này không tốt lắm đâu, hơn nữa ta căn bản không thích Lôi Y.”

“Hiện tại không thích không có nghĩa lần sau cũng không thích.” Khế Gia gặp một miếng thịt bỏ vào miệng, hàm hàm hồ hồ nói, “Lôi Y thoạt nhìn cũng không tệ lắm, ngươi cũng không cần lo lắng đói bụng, chính là bộ dạng lạnh như băng thoạt nhìn không dễ ở chung.”

“Không phải mấy vấn đề này.” Tát Phi vừa ăn thịt vừa phồng miệng nói, “Ta thật sự không rõ hắn thích ta cái gì, bởi vì ta là y lạp sao?”

Khế Gia thở dài một hơi, đưa tay xoa đầu Tát Phi: “Chuyện trước kia qua rồi không cần nghĩ nữa, y lạp đều nhận được quan tâm của thần, chỉ là có vài người không hiểu y lạp thật tốt.”

Tát Phi miễn cưỡng cười cười, đường nhìn chuyển sang hướng Mạc Tuy và Lôi Y. Lôi Y đã thú hóa, hình thú sư tử có vẻ rất cường tráng oai vệ, lệ khí trong mắt làm sau lưng Tát Phi lạnh lẽo.

“Thú hóa.” Giọng của Lôi Y khi dùng hình thú hơi trầm hơi hình người, mãnh thú to lớn so sánh với Mạc Tuy, Mạc Tuy trông có vẻ rất gầy yếu.

“Hình người là hình thái ta thường dùng, hình thú không quen.” Mạc Tuy tùy ý khẩy khẩy vỏ da bên hông, dao xương đã cầm trong tay, “Đến đây đi.”

Tuy rằng hình thú thì hình thể to sức lực mạng thích hợp đi săn, thế nhưng bàn về linh hoạt vẫn không sánh bằng hình người, Mạc Tuy luôn vật lộn với Khế Gia trong sân sau nhà mình, coi như quen thuộc phương thức đi săn của thú nhân, tuy thời gian chiến đấu kéo có hơi dài, hai người đều là một thân bụi bặm chật vật không chịu nổi, thế nhưng cuối cùng vẫn đánh gục Lôi Y như ý nguyện.

Mạc Tuy cưỡi trên lưng Lôi Y, dao trúc sắc bén để ngay động mạch cổ, dồn dập thổ dốc: “Thật sự là kẻ đi săn lão luyện, chỉ tiếc ngươi vẫn thua.”

Lôi Y bị đè trên mặt đất không thể động đậy, trong mắt tràn đầy không cam lòng lại không nói gì, khi Mạc Tuy lấy dao trúc khỏi yết hầi hắn, Lôi Y rất sa sút tinh thần nhìn thoáng qua hướng Tát Phi, cả người đều uể oải. Mạc Tuy hầu như có thể thấy quanh thân Lôi Y tản ra khí đen, vừa vỗ bụi đất trên người vừa thờ ơ nói: “Lần sau quay lại có thể không thua khó coi vậy không?”

Bước chân bỏ về của Lôi Y dừng lại trong nháy mắt, mắt thú vốn đã rất tròn mở càng lớn hơn, chỉ tiếc khuôn mặt lông xù không thấy rõ biểu tình hẳn là rất đặc sắc: “Lần…sau?”

“Kỳ thật ngươi chỉ thua một lần đã bỏ cuộc?” Mạc Tuy nhíu mày, đi tới bên người Tát Phi đã cầm thuốc trị thương khẩn trương đứng một bên, một tay khoát lên vai Tát Phi, “Vậy rất tốt, ta lại tìm cho Tát Phi một bạn đời càng dũng mãnh hơn.”

“Nói cái gì đó! Ta giống người thiếu thốn bạn đời sao?” Lo lắng của Tát Phi một chút cũng không thừa, gạt tay Mạc Tuy, đẩy người qua bên Khế Gia, “Vốn còn muốn bôi thuốc cho ngươi, thấy ngươi còn có tinh thần như thế, bị thương cũng không phải rất nặng.”

Tuy Mạc Tuy thắng, trên ngực vẫn có thêm ba vết cào nhàn nhạt, Khế Gia lấy thuốc trị thương từ túi da nhỏ bên hông mình, dính một chút lau lên ngực Mạc Tuy, hạ giọng nói bên tai Mạc Tuy: “Cảm thấy Lôi Y còn lợi hại hơn ta không ít, lại tới một lần, trên người ngươi không thể chỉ có một móng vuốt.”

“Ta có thể cố ý thua nha.” Mạc Tuy nhướng mày cười xấu xa, nhìn Tát Phi ôm dược cao đi tới chỗ Lôi Y, thẳng thắn thả lỏng thân thể dựa vào người Khế Gia, “Lôi Y thoạt nhìn không tệ, thực lực cũng rất đáng xem, hơn nữa hình như là thật tâm thích Tát Phi, ta không phải cho bọn họ cơ hội xúc tiến tình cảm sao.”

Tát Phi đi tới bên người sư tử bự còn đang quỳ rạp trên mặt đất ngồi xổm xuống, mặt không thay đổi vỗ vỗ hắn: “Nhanh biến về hình người, bôi thuốc cho ngươi.”

Lôi Y cúi đầu đáp một tiếng, bộ lông và khung xương trên người cấp tốc biến hóa, trước mặt Tát Phi trực tiếp biến thành hình người bị thương ỉu xìu chật vật không chịu nổi, thấy sắc mặt Tát Phi không tốt, do dự chốc lát nói: “Thương nhỏ không cần gấp.”

“Thương nhỏ? Hử?” Tát Phi nhịn không được đảo trắng mắt, hung hăng đâm một cái lên chỗ tím bầm bị dao xương đập trúng trên người Lôi Y, ra sức đanh mặt, “Ngươi luẩn quẩn trong lòng chỗ nào? Thích ta chỗ nào ngươi tự nói ra coi? Hoặc là ngươi cảm thấy có một y lạp làm bạn đời rất quang vinh?”

Chính Lôi Y cũng biết Mạc Tuy nương tay, trên người chỉ có vết thương nông do dao trúc cắt ra, tuy chảy máu nhưng không phải vết thương lớn gì, rất nghe lời ngồi dưới đất cho Tát Phi bôi thuốc, thanh âm thật thấp vang lên: “Ta thích bộ dạng ngươi lúc bôi thuốc cho ta, không phải bởi vì ngươi là y lạp, ta biết bản thân không biết làm sao lấy lòng giống cái cũng không thích các cô ấy, bây giờ muốn lấy lòng ngươi lại không biết làm sao…”

“Lôi Y… Ngươi biết không?” Tát Phi ngẩng đầu, nhìn đôi mắt màu rám nắng của Lôi Y, hơi cong khóe môi, lộ ra một nụ cười rất sáng lạn, “Người trước kia muốn làm bạn đời ta, đã chết rồi.”

“Nếu ngươi tiếp nhận ta, tính mạng của ta sẽ là của ngươi.” Rõ ràng cười đến tỏa sáng, Lôi Y lại cảm thấy tâm đau đớn vô cùng, tay không khống chế kéo người vào lòng, “Ta sẽ không buông tay.”