_Bà ngày sau_

Buổi chiều:

“Chuẩn bị xong cả chưa?”

“Rồi ạ”

“Đi thôi”Trịnh Khương Nghị cầm lấy túi đồ của cô trên giường xách đi ra ngoài,Tạ Yên Ninh thấy vậy cũng lẽo đẻo theo sau.Hôm nay là ngày xuất viện của cô,như đã nói Trịnh Khương Nghị đến đón cô và giờ đang sách đồ phụ cô nữa,nhìn tay anh cầm túi đồ của cô sống lưng thẳng tấp vững vàng,bờ vai quyến rũ không khỏi khiến cô suy nghĩ lệch ra khỏi phạm vị một chút.Phi phi phi,Tạ Yên Ninh mày sao có thể có những ý nghĩ xấu xa như vậy chứ!Không nghĩ nữa,không được nghĩ nữa.

Nhưng mà,nói thật thì không biết lúc anh ta tắm có quyến rũ như trong suy nghĩ của mình không nhỉ?Nghĩ đến đây,Tạ Yên Ninh mặt đã đỏ như trái cà chua rồi.Lắc lắc đầu xua đi những ý nghĩ trong đầu,người cuối cuối không dám ngẩn lên nhìn anh nữa.Trịnh Khương Nghị đi ở phía trước,mặt hơi quay ra sau quan sát cô,thấy cô lắc đầu lia lịa rồi cuối mặt mà đi như ở dưới đất có tiền cho cô lụm khiến cho anh nghĩ anh là đang bắt nạt cô còn cô thì bị người ta bắt nạt nhưng yếu thế cãi không lại chỉ đành cuối đầu im lặng nghe mà không khỏi cảm thấy có chút đáng yêu ngoài ý muốn.

Ra tới ngoài bệnh viện thì đã thấy một chiếc xe hơi màu đen kiểu mới nhất ở thời đại này đậu ở phía ngoài.Trịnh Khương Nghị đi tới cửa sau để đồ rồi đi vào ghế lái mở cửa ngồi vào,riêng Tạ Yên Ninh thì đã đứng hình nhìn chiếc xe.Ông trời của tôi ơi!Sống 24 năm trên cõi đời này đây là lần đầu tiên cô được nhìn chiếc xe sang trọng như thế này ngoài đời thực,trước giờ cô chỉ thấy những chiếc xe này trong tạp chí thôi,không ngờ cô còn có phứơc đựơc thấy nó,có ai nói cho cô biết đây không phải là mơ đúng không?Cô...hạnh phúc nuốn chết đi rồi.

Trịnh Khương Nghị thấy cô còn đứng ngây ngốc ở bên ngoài thì nhíu mài hỏi:

“Sao còn đứng đó,mau vào đi”

“À vâng vâng”Tạ Yên Ninh hoàng hồn vội đi vòng qua mở cửa ngồi vào trong.Oa đúng là xe xịn nha,ghế rất êm,bên trong này cũng mát lạnh nữa thật là đã.Tạ Yên Ninh hớn hởn nhắm mắt hưỡng thụ sự thoải mái trong này.Trịnh Khương Nghị nhìn cô không khỏi suy nghĩ,anh có cảm giác sau khi Tạ Yên Ninh bị mất trí nhớ xong thì ngốc hẳn đi nhỉ,mỗi hành động đều có chút rụt rè yếu đuối,nhưng cũng có chút...tăng động quá đáng.

Xe bắt đầu chuyễn động.Tạ Yên Ninh vui vẻ nhìn ra cửa sổ muốn xem khung cảnh bên ngoài.Cô rất muốn xem thới giới trong truyện có gì khác với thới giới thực hay không,ùm ùm rất khác nha,chổ nào chổ náy đều rất đẹp,không bị ô nhiễm không khí hay rác thãi như thới giới cô ở,vệ sinh ở đây rất được chú trọng a~~

Trịnh Khương Nghị vừa lái xe vừa hơi quay sang xem xét cô.Nói thật thì Tạ Yên Ninh rất xinh đẹp,đẹp theo kiểu yêu mị quyến rũ,tóc cô bồng bền xoã dài,những lọn tóc óng mượt kia trượt dài theo vai cô đổ xuống,hôm nay cô mặc một chiếc quần ôm cùng áo thun nhẹ nhàng không chút lố lăng như lúc trước.Khuôn mặt mộc trắng nỏn,đôi môi hồng cười tươi,đôi mắt hạnh trong suốt như vũ trụ.

Trịnh Khương Nghị nghĩ,nếu như lúc trước cô ta giống như lúc này,cũng là tâm hồn ngay thơ này,khuông mặt này.Thì có lẽ anh còn có thể xem cô là một đứa em mà đối đã,sẽ dễ dàng tha thứ cho cô mọi việc.Nhưng chuyện đã đến nước này thực sự là không thể tha được.

Nhà của hai người là căn hộ ở Bắc Thành,khu vực dành cho những người giàu có và có chức vị cao.Một căn hộ ở đó thôi cũng đã hết mất trăm nhân dân tệ,giá rất đắc đỏ.Mỗi một khu đều cao cấp và sang trọng,ai ai ở đây cũng xinh đẹp và giàu có.Tạ Yên Ninh nhìn đến hoa cả mắt,đây là Bắc Thành sao?Bắc Thành giành cho những ngừơi giàu mà trong truyện nói đây sao?Ôi chọc mù mắt chó cô rồi,nhìn đã quá đi thôi.

Khu chung cư mà Trịnh Khương Nghị ở có tên là Chung Mĩ,một trong ba khu chung cư nỗi tiếng của Bắc Thành.Bắc Thành có tổng 7khu chung cư trong đó có 3 khu cao cấp,2 khu trung cấp và 2 khu bình thừơng.Đến dưới hầm gởi xe của chung khu chung cư,Trịnh Khương Nghị bảo cô ra ngoài chờ,anh đi vào gởi xe.Xong rồi hai người đi đến thang máy,căn hộ của Trịnh Khương Nghị ở tần 28 số 2030.Ở đây có tổng cộng 29 tần,phòng cao cấp sẽ được phân theo số tần và mỗi một tần có giá tiền khác nhau,tần 28 là cao nhất và giá đắt nhất,tần 29 là sân thượng.

Trịnh Khương nghị ở đây từ lúc anh bắt đầu nối nghiệp của ba anh,anh muốn có một không gian riêng và yên tĩnh nên đã mua căn hộ này.Sau khi cưới Tạ Yên Ninh thì cô theo anh về đây sống chung,tuy gọi là sống chung nhưng hai người vẫn không tiến triễn gì thêm.Trịnh Khương Nghị chưa bao giờ động vào cô,lúc mới cưới hai người chỉ trong bóng tối làm cho quoa loa rồi xong chuyện từ đó cũng không động vào cô một lần nào nữa,hai người như sống tách biệt nhau,chỉ một mình Tạ Yên Ninh là quan tâm hỏi han và muốn tiến gần anh hơn nhưng đều bị cự tuyệt.

Suốt hai năm qua vẫn là cô ở một mình trong nhà,anh thì có lúc về có lúc không.Nhưng không thì nhiều còn về thì chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.Luôn luôn lạnh nhạt cho nên khi biết được anh có người yêu bên ngoài thì đã chịu không nỗi đã kích mà điên cuồng quậy phá khiến cho người đời chán ghét,gây ra bao nhiêu tội cũng không biết hối cãi.

Vào đến nhà thì Tạ Yên Ninh như chết sửng đi,trời ơi cô rất muốn hỏi đây là nhà hay là căn hộ vậy?Có cần đủ tất tần tật của một ngôi nhà cần có không,phòng khách,phòng bếp,phòng ngủ...tật tả đều đủ và vật dụng thì hiện đại đến khỏi chê.Cô lúc trước cứ nghĩ chung cư thì chỉ là một căn phòng trống không giống nhà trọ của cô đợi cho đến khi có ngừơi vào ở thì ngừơi ta sẽ đem đồ vào,ai ngờ nó không phải thế.Cách trang trí nhà rất đơn giản nhưng có hơi lạnh lẽo,cô nghĩ chắc do Trịnh Khương Nghị thích cho nên Tạ Yên Ninh cũng không muốn đỗi khiến cho chủ của nó đã u ám rồi giờ nó còn u ám hơn.Cô thật phục Tạ Yên Ninh nguyên chủ sao có thể sống trong một căn nhà cô đơn lạnh lẽo này suốt hai năm mà không than một lời.

“Phòng của cô là ở kia,phòng bên trái của cô nữa là thư phòng,cô không đựơc vào đấy khi không có sự cho phép của tôi.Cũng đã 8h50 rồi,cô vào ngủ đi.Tôi đi trứơc”Trịnh Khương Nghị lạnh lùng chỉ tay căn phòng phía bên trái rồi tự mình đi về phòng phía bên phải,chắc là phòng của anh ta đi.

“Oh”Cô sách túi sách của mình cùng túi đồ đi đến mở cửa.Trịnh Khương Nghị hôm nay có một buổi hộp tại chiều cho nên rước cô hơi trễ,loay hoay không ngờ cũng đã 8h mấy rồi sao! Mở ra,tay mò kiếm công tắc đèn bật lên,đèn vừa sáng Tạ Yên Ninh đã hoàn toàn chết đứng tập hai,tưởng các phòng ngoài lớn như vậy thì chắc phòng ngủ phải nhỏ lắm ai ngờ nó lại rộng cũng muốn ngang ngữa phòng trọ của cô,không không phòng trọ ở kiếp trước của cô chỉ đáng sách dép cho cái phòng ngủ này.Phòng trọ lúc trước của cô cũng chỉ to bằng nữa phòng này thôi,thật thãm hại.

Phong cách trang trí cũng không nỗi bật lắm,màu chủ đạo là trắng xanh bình thường,nhưng căn phòng lại có một nét gì đó rất thoải mái khiến cho cô rất thích.Ở thời đại kia cô phải vừa đi làm vừa nuôi sống bản thân cho nên tiền vào rồi lại cũng ra,công ty cô làm cũng không lớn chỉ là một công ty nhỏ thôi nên tiền lương rất ít ỏi,không đủ lấy một tiền tiết kiệm gì.Nhưng theo cô,có công việc,có tiền,có nhà là đã đủ quá rồi nên cô cũng không đồi hỏi gì thêm.Cô sống rất đơn giản,cô biết mình rất nhu nhược nhưng cũng có chút mạnh mẽ lẫn ý chí kiêng cừơng cho nên mới có thể sống cho đến ngày hôm nay.

Mọi chuyện cứ như là một giắc mơ vậy,cô là một đứa con gái nghèo hèn bổng chốc trở thành một vị thiên kim tiểu thư,lại có một người chồng đẹp trai giàu có,không cần lo cơm áo như trước,không cần phải ngủ sớm thức sớm như trước.Cô cũng có chút không thích nghi kiệp,nhưng rồi thì sao?Lỡ bổng chốc cô ngủ rồi tỉnh lại thấy mình đã xuyên trở về,sống lại cuộc sống của trước kia!

Cuộc sống mà,đâu ai ngờ trước điều gì.

Tạ Yên Ninh thở dài rồi lại cười ngốc đi cất đồ xong tắm một chút rồi leo lên giường ngủ mất.Ùm ùm giường rất êm,rất ấm,nếu có ai hỏi cô cảm giác sướng nhất trên đời này là gì thì cô sẽ trả lời đó chính là cảm giác bên ngoài bật máy quạt hoặc máy lạnh mà mình thì lại đắp chăn kín mích ấm áp,cảm giác đó giống như là được lên thiêng đàng vậy,thật sứơng ha ha.