Tiếng nhạc inh ỏi, những con người nhảy điên cuồng theo âm thanh soi động của DJ, ánh đèn màu chóp loá. Xung quanh như náo động cả một không gian vì thú vui tiêu khiển, những chàng trai cô gái xinh đẹp lắc lư theo từng tiếng nhạc mê ly say lòng.

Dương Nhất Thành cười dâm tà, tay không ngừng xoa vòng eo thon thả của 2 cô gái xinh đẹp ngồi bên cạnh mình trông bộ dạng thích thú, tiếng cười vui sướng của gã khiến cho hai cô gái dù ghê tởm đến cỡ nào vẫn phải cố giả vờ sung sướng mà nũng nịu. Gã đang vui vẻ thì bổng có một cô gái cực kỳ quyến rũ đi đến trước mặt gã cười yêu mị làm cho gã không khỏi ngẩn người ra hồi lâu.

Bị ánh nhìn thèm khát của Dương Nhất Thành hứơng tới Lục Vi Doanh cảm thấy cơn buồn nôn như muốn ập tới nhưng vẫn cố gắng nhịn xuống mà mỉm cười, chỉnh lại giọng cho chính mình thêm trong trẻo nói:

"Xin chào, tôi có thể ngồi đây chứ?"

Dương Nhất Thành đang ngơ ngác nhìn dung nhan của người đẹp trước mắt thì bổng dưng nghe người đẹp mời muốn ngồi cùng gã tâm gã không khỏi phát vui sướng, tay đẩy hai cô gái kia ra khỏi người mình đuổi đi như chưa từng có chuyện gì sảy ra. Mặt cười cười đưa tay làm động tác mời với Lục Vi Doanh:

"Được chứ, em cứ ngồi xuống đi đừng ngại"

"Cảm ơn" Lục Vi Doanh ngượng cười đi đến ngồi xuống ghế đối diện.

Dương Nhất Thành thấy Lục Vi Doanh không ngồi gần mình thì lòng có chút bất mãn nhưng nhanh rồi trở lại bình thường. Cười hỏi Lục Vi Doanh.

"À...Không biết cô em xinh đẹp đến đây tìm ta có chuyện gì không?"

"Thực ra là cũng không có gì lớn lao cả. Chỉ là muốn bàn một chút chuyện cùng ông thôi không biết là có được hay không?"Lục Vi Doanh xoa xoa bàn tay mặt có chút đâm chiêu nhìn Dương Nhất Thành. Gã nghe lời đề nghị của ả thì suy nghĩ thật nhanh rồi cất giọng " Cứ nói đi, được thì ta đây sẵn lòng"

"Ông còn nhớ Tạ Yên Ninh vợ của Tổng Giám Đốc tập đoàn JTA chứ?"

Dương Nhất Thành nghe đến tên của Tạ Yên Ninh cùng Trịnh Khương Nghị thì mày nhíu chặt lại, tâm tình căng ra không đùa cợt nữa. Giọng trầm lại có chút hận ý hỏi " Nhớ, sao tôi lại có thể quên được kia chứ! Nhưng mà, cô em nhắc đến cô ta làm gì?"

"Không có gì, chỉ là muốn hỏi ông có..." Hứng thú" gì với cô ta hay không ý mà?"Ả cừơi đểu hỏi ngược lại, khuôn mặt đanh đá hiện ra.

"Hứng thú, haha có chứ một người phụ nữ xinh đẹp mặn mà như cô ta mà không hứng thú thì ta đây hứng thú với ai" Dương Nhất Thành liếm bờ môi thèm thuồng, nhớ đến hình ảnh kiều diễm thẹn thùng của Tạ Yên Ninh lúc trước thì gã như xém không kiềm đựơc lòng mình. Hận không thể bắt cô ta nằm dưới thân mình mà sung sướng giãy giụa, chơi đùa cho thoả thích cũng như cho vơi đi nỗi hận trong lòng. Tạ Yên Ninh, càng nghĩ đến thì càng muốn có được em mà sao ta cũng thật hận, hận thằng chồng đáng chết kia của em.

Lục Vi Doanh nhìn hành động của gã thì càng cười tươi hơn, xem như ả cũng đã nắm được phần nào của diễn biến hiện giờ. " Vậy... Nếu tôi giúp ông có được cô ta, thì ông sẽ bồi gì cho tôi đây?" giọng ả ma mị hỏi.

Dương Nhất Thành đang đấm chìm trong suy nghĩ thì nghe Lục Vi Doanh hỏi như thế không khỏi dừng lại mà quay sang nhìn, thấy Lục Vi Doanh cười âm mưu thì như hiểu ra. Gã cười thích thú " Xem ra cô em đến đây gặp tôi bàn chuyện cũng không nhỏ nhoi gì nhỉ. Cô em nói thử xem, giả sử như tôi đồng ý thì thứ cô em muốn có là gì?"

"Thứ tôi muốn sao? Cũng rất đơn giản, chỉ cần ông khiến cho cô ta vì ông mà thoải mái... sau đó quay video lại, gữi cho tôi...là xong" Lục Vi Doanh tà ác nói, nụ cười khi nhắc đến chuyện đó thì càng vui sướng mà rực rỡ.

Dương Nhất Thành nghe xong thì cười lớn "Hay, thật hay. Xem ra cô em tâm địa cũng không đáng yêu gì cho cam, hình như cô ấy chọc giận gì cô em chăng?"

"Chuyện đó ông không cần phải quan tâm, vấn đề chính là ông có muốn không tôi giúp ông chuẩn bị"

Dương Nhất Thành ngừng cười, nhìn Lục Vi Doanh nói "Được, tôi đồng ý. Nhưng phải làm như thế nào trước, khi nào thì mới hành động?"

"Ông cứ đợi đi, khi nào xong thì tôi sẽ báo. Cũng nhanh thôi không lâu đâu, ông yên tâm...Đây là số điện thoại của tôi, khi nào cần thì cứ gọi. Tôi đi trước" Đưa cho Dương Nhất Thành một tờ giấy có điền số điện thoại xong đứng lên, chào tạm biết rồi rời đi thật nhanh.

Dương Nhất Thành tay cầm tờ giấy lên nhìn rồi cười. Khẽ liếm khoé môi, ánh mắt sáng lên không giấu nỗi dục vọng của bản thân sôi trào như nham thạch. Trịnh Khương Nghị, nếu tao không thể phá hoại mày về công việc, thì sao sẽ khiến cho hạnh phúc của mày tan vỡ. Vợ của mày, người mày yêu thương nhất đúng không vậy thì tao sẽ chống mắt lên xem nếu cô ta không còn trong sạch nữa thì mày còn mạnh miệng nói yêu hay không, hay là giận dữ. Tao thật muốn xem biểu hiện lúc đó của mày ra sao, chắc sẽ thú vị lắm đây.

Dương Nhất Thành nghĩ đến đó thôi không khỏi sung sướng trong lòng mà cười thật lớn, cuối cùng thì ngày này cũng đã tới. Đạp Trịnh Khương Nghị xuống thôi thì gã sẽ là người có quyền lực nhất thành phố B này, rồi nay mai ai ai cũng phải cuối đầu mà ngưỡng mộ gã.

...

Nhờ sự chăm sóc tận tình của Trịnh Khương Nghị trong những ngày qua, chân và tay của Tạ Yên Ninh đã có chuyển biến rõ rệt. Hiện đã có thể cử động nhẹ nhàng, mặc dù không thể làm những việc nặng như nấu nướng hay bưng đồ đạc nhưng việc tự mình cầm nắm hay ăn nhẹ thì vẫn có thể, mặc dù trong quá trình đó vẫn phải hết sức cẩn trọng không được cử động mạnh trách làm vết thương tệ trở lại.

Hoạt động hằng ngày tiến triễn cũng bình thường như mọi khi, chỉ có một điều làm cho Trịnh Khương Nghị cảm thấy hơi nhức đầu đó là ở công ty dạo này công việc nhiều đến chồng chất giải quyết ở nhà thì không thể nào làm cho xong, Trợ Lý Bách có một đề nghị khuyên anh nhanh trở lại để hoàn thành nó. Tạ Yên Ninh cũng hay khuyên anh nên đến công ty làm việc không cần lo cho cô nhưng anh vẫn không yên tâm, tuy tay và chân xem như đã khỏi được chút đỉnh nhưng mắt của cô ấy thì chẳng có chút biểu hiện gì là khỏi cả.

Điều đó càng khiến cho anh lo lắng không thôi, vậy thì làm sao anh có thể an tâm mà làm việc.

"Trịnh Khương Nghị, anh đừng lo cho tôi. Tôi có thể sống tốt mà, nếu anh vẫn còn lo lắng thì chỉ cần thuê người ở lại chăm sóc cho tôi đến khi nào anh trở về là được mà đúng không?" Tạ Yên Ninh cầm lấy tay anh thật lòng nói, cô biết là anh lo cho cô, thực sự trong thâm tâm của cô cũng cảm thấy thật hạnh phúc nhưng cô không thể ích kỷ như vậy được. Anh còn có công việc của chính mình, không thể cứ mãi ở nhà chăm sóc cho cô trông khi ở công ty còn rất nhiều việc phải giải quyết.

"Nhưng..."Trịnh Khương Nghị muốn nói gì đó nhưng nhanh bị cô cắt lời.

"Không nhưng nhị gì cả, quyết định vậy đi. Mai anh gọi người đến liền luôn đi, rồi nhanh đến công ty làm việc. Thôi tôi hơi buồn ngủ rồi, tôi đi ngủ trước đây chúc chủ ngon" Tạ Yên Ninh dứt khoát nằm xuống nhắm mắt lại quay lưng về phía anh. Trịnh Khương Nghị như á khẩu, nhìn sau lưng cô mà thở dài, thật hết cách với cô. Anh đành đứng dậy đi ra khỏi phòng đóng cửa lại, đành vậy thôi biết làm sao được nếu cô muốn như vậy anh cũng không ngăn được, mai đành tìm một người nào đó có năng lực ở lại chăm sóc cho cô vậy.

"Cạch"

Tiếng cửa phòng đóng lại thì mắt của người nào đó lại mở ra, Tạ Yên Ninh mỉm cười. Cô tin mai anh cũng sẽ đồng ý mà cho người đến ở cạnh cô thay anh thôi, vì lúc trước có một lần cô lén nghe được cuộc nói chuyện của anh và nhân viên. Trong cuộc có lẽ rất rối rắm, anh như thở dài mệt mỏi rất nhiều lần, có lúc cô ở trong phòng lâu lâu lại nghe tiếng lục đục bên ngoài thì biết anh vẩn chưa đi ngủ vì phải lo cho công việc. Bây giờ cô muốn giúp cho anh, anh không muốn cũng phải muốn thôi, bất đắc dĩ mà.

Sáng sớm thực sự Trịnh Khương Nghị cho người đến thay mình chăm sóc cho cô trong những ngày kế tiếp khi anh đi làm. Người được gọi đến tên là Cố Hạ, mọi người hay gọi dì ấy là dì Hạ. Dì Hạ năm nay 44 tuổi có chồng là thợ làm vườn ở nhà lớn của Trịnh Gia, dì ấy có hai ngừơi con đứa lớn năm nay 20 tuổi đi học đại học, đứa nhỏ 12 tuổi cũng còn đi học. Cả gia đình dì ấy bao đời đều làm cho Trịnh Gia cho nên độ tin tưởng về người đương nhiên là tuyệt đối.

Trịnh Khương Nghị đương nhiên đã dặn sẵn dì ấy không được nói với ai về chuyện Tạ Yên Ninh bị tai nạn cho ai biết, dì ấy khi nghe được cũng rất kinh ngạc nhưng vẫn nghe theo lệnh sẽ không tiết lộ gì. Giờ làm việc bắt đầu từ 8 giờ cho đến 5 giờ, mọi việc trong nhà đều sẽ do dì ấy phụ trách và ngay cả việc chăm sóc cho Tạ Yên Ninh.

"Chào dì Hạ, cháu là Tạ Yên Ninh. Sau này còn phải nhờ vào dì rồi, thật làm phiền" Tạ Yên Ninh khách sáo giới thiệu mình.

Dì Hạ nghe cô thân thiện giới thiệu như vậy cũng ngại ngùng nói "Thiếu Phu Nhân đừng như vậy, cô không cần phải khách sáo với tôi như vậy đâu việc đó là bổn phận của tôi mà"

Bà không ngờ Đại Thiếu Phu Nhân cô ấy lại bị thương nặng đến ra nông nỗi này, đôi mắt kia bà còn nhớ lúc trước nó còn lanh lợi trong sáng làm sao nay vì sao lại tâm tối đến thế kia khiến cho trái tim bà không khỏi đau lòng mà thắt chặt lại, còn tay và chân nhìn nó được quấn lại bằng miếng vải lớn màu xanh kia chắc chắn lúc trước là bị gãy rất nghiêm trọng. Nhìn Đại Thiếu Phu Nhân luôn xinh đẹp ngày nào nay lại ngồi trên chiếc xe lăn ấy lại càng khiến cho bà như muốn rơi lệ mà thương tiếc, tự hứa với lòng sẽ thay Đại Thiếu Gia chăm sóc thật tốt cho Đại Thiếu Phu Nhân."

"Vậy tôi đi đến công ty đây dì thay tôi chăm sóc cho cô ấy thật tốt"

"Vâng Đại Thiếu Gia"

Trịnh Khương Nghị gật đầu, đi đến nữa qùy nữa ngồi nhìn Tạ Yên Ninh ân cần nói " Tạ Yên Ninh, tôi đi làm đây. Cô ở nhà có cần gì thì cứ gọi dì Hạ, đừng ngại. Nhớ ăn cơm uống thuốc đúng giờ, thuốc tôi đã đưa cho dì Hạ rồi khi đến giờ dì ấy sẽ đưa cho cô, thoa thuốc cô không thể tự mình làm đựơc đâu hãy nhờ dì Hạ giúp đừng có cố không sẽ làm vết thương thêm tệ nghe không?"

"Còn nữa nhớ..."

"Được rồi được rồi, tôi không phải con nít 3 tuổi anh không cần nhắc nhiều đến vậy đâu, tôi nhớ hết mà anh nhanh đi làm đi không trễ đấy"Tạ Yên Ninh bật cười, nhưng trong lòng lại rất vui vẻ vì được anh quan tâm.

Trịnh Khương Nghị thở dài lắc đầu, cô thật trẻ con. Anh đứa tay xoa đầu cô " Tôi đi đây, ở nhà mạnh khoẻ"

"Anh làm như sắp đi xa không bằng" Cô biểu môi bất mãn.

Anh cười trừ, tạm biệt cô rồi rời đi. Dì Hạ nhìn hai vợ chồng mặn nồng mà mỉm cười "Đại Thiếu Gia và Đại Thiếu Phu Nhân thật hạnh phúc"

Tạ Yên Ninh nghe dì Hạ trêu chọc thì không khỏi đỏ mặt lúng túng nói " Nào, nào có chứ!"

Dì Hạ nhìn Tạ Yên Ninh đỏ mặt thì bật cười " Không có, Đại Thiếu Phu Nhân cô là không thành thật rồi xem mặt của cô đỏ chưa kìa"

"Dì Hạ..."Tạ Yên Ninh xấu hổ không chịu nỗi mà cuối gầm mặt xuống, miệng mím lại có chút oan ức nhưng cũng không kiềm được mà mỉm lên cười nhẹ.

Dì Hạ lắc đầu cười, từ khi nào Đại Thiếu Phu Nhân lại hay đỏ mặt thế kia chứ, còn mắc cỡ nữa xem ra hai người ở riêng cũng hạnh phúc không kém.

...

Tại công ty.

Trịnh Khương Nghị vừa bước vào thì ai náy cũng đều bất ngờ, không ngờ được cuối cùng Tổng Giám Đốc cũng trở lại công ty làm việc rồi. Mọi người vội vã cuối chào rồi vội vã làm việc không để cho mình có sơ xuất nào nếu không sẽ bị trách phạt thật nặng. 

Trịnh Khương Nghị đi vào thang máy chuyên dụng, trong đầu suy nghĩ không biết Tạ Yên Ninh ở nhà như thế nào, không phải anh chăm sóc không biết cô ấy có quen hay không. Thang máy mở cửa Trịnh Khương Nghị nhanh đi ra thì bất ngờ gặp được Lưu Y Nhan đang cầm bộ hồ sơ từ thang máy bên kia đi ra. Lưu Y Nhan gặp được Trịnh Khương Nghị thì kinh ngạc rồi chuyển sang mừng rỡ bất chấp xung quanh không biết là có người hay không mà chạy nhanh về phía Trịnh Khương Nghị ôm anh, khuôn mặt từ bao giờ đã đẫm nước mắt.

" Nghị cuối cùng anh cũng trở lại rồi, anh có biết em đã nhớ anh đến mức nào không?" Lưu Y Nhan vừa dụi đầu vào trong ngực của Trịnh Khương Nghị vừa nói, nước mắt thấm ướt cả khuôn mặt.

Trịnh Khương Nghị bất ngờ bị ôm một cách đột ngột thì có chút khó chịu cố đẩy Lưu Y Nhan ra " Lưu Y Nhan buông anh ra em có biết mình đang ở đâu không vậy, bình tĩnh lại đi"

" Không Nghị em không buông anh ra đâu, buông anh ra anh sẽ rời khỏi em thì sao"Lưu Y Nhan cố giữ chặt không buông, người càng thêm muốn chôn sâu vào trong ngực của Trịnh Khương Nghị.

Trịnh Khương Nghị bị giữ chặt đến khó chịu bực bội " Lưu Y Nhan em buông anh ra nhanh, chúng ta đang ở công ty đấy" Nói rồi dùng lực đẩy Lưu Y Nhan ra khỏi người mình chỉnh lại quần áo, Lưu Y Nhan bị đẩy ra thì kinh ngạc. Đứng nhìn Trịnh Khương Nghị không thể tin được, Lưu Y Nhan tiến lên một bước giữ tay Trịnh Khương Nghị.

" Nghị anh...có phải anh không còn yêu em nữa đúng không, đúng không hả?"

" Em đang nói gì vậy" Trịnh Khương Nghị mặc dù không phải người suốt ngày trưng ra bộ mặt lạnh lùng nhưng đối với nguyên tắc trong cuộc sống thì luôn nghiêm túc thực hiện. Đối với anh chuyện gì sảy ra ở đâu cũng được nhưng không phải là ở công ty, anh coi công việc là nguồn sống của bản thân và không thích bất kì ai vấy bẩn nó ở nơi đây dù cho đó có là ai đi chăng nữa. Nhưng bây giờ Lưu Y Nhan như quên mất điều cấm kị ấy của anh khiến cho anh bắt đầu không hài lòng mà lạnh mặt, Lưu Y Nhan thì không hề hay biết chỉ chăm chú vào tâm trạng của bản thân cô lúc này.

" Nghị anh nói đi, anh không còn yêu em nữa sao? Anh trả lời em đi, tại sao anh lại đối xử với em như vậy?" Lưu Y Nhan không tin vào mắt mình khi nhìn vào khuôn mặt lạnh lùng ấy đang dành cho cô trông khi suốt 1 năm qua chẳng bao giờ có chuyện này, Lưu Y Nhan như bắt đầu phát điên.

" Anh nhắc nhở em một lần cuối cùng, đây là công ty là nơi để cống hiến tinh thần của bản thân vào công việc chứ không phải để làm những chuyện này, nếu muốn thì ra ngoài mà nói chuyện đừng làm mất trật tự ở đây"Trịnh Khương  Nghị lạnh giọng nói.

Lưu Y Nhan đơ cả người, nước mắt vẫn rơi ở khoé mi. Cô ta như chết đứng tại chổ, không thể ngờ được " Nghị anh là đang la mắng em"

" Lưu Y Nhan, em làm sai anh thân là Giám Đốc có quyền nhắc nhở nhân viên của mình khi họ phạm phải sai lầm, chuyện đó là lẽ đương nhiên. Và anh muốn nói lời cuối cùng với em, ở công ty đừng bao giờ đem chuyện tình cảm ra nói chuyện, nhanh trở về phòng của mình và làm việc đi" Nói rồi Trịnh Khương Nghị không quan tâm mà đi thẳng vào phòng làm việc, để lại Lưu Y Nhan nữa lời cũng chẳng thể nói được nữa.

Vẫn như vậy, đứng tại nơi đó. Mắt mở lớn không tin, tay nắm chặt lại. Răng nghiến lại đến ken két, là do cô ta là do Tạ Yên Ninh đã quyến rũ Nghị khiến cho anh ấy lạnh lùng với cô. Chắc chắn là như vậy, là do cô ta đã nói gì với anh ấy khiến cho anh ấy đối với cô như vậy. Tạ Yên Ninh lúc trước cảnh cáo cô như vậy xem ra quá nhẹ tay với cô rồi phải không, ra tay cũng thật nhanh nhẹn. Nhưng không, tôi sẽ không để cho cô có cơ hội nào nữa đâu, quá đủ rồi.

Lưu Y Nhan tay run run lấy điện thoại ra đi vào một góc khuất vắng vẻ bấm một dãy số gọi. Sau một hồi thì bên kia bắt máy:

" Alo tôi nghe"

" Việc kia đến đâu rồi?"

" Đã thành công, giờ chỉ còn chờ vào sự sắp xếp của cô nữa thôi" Lục Vi Doanh bên kia cười thích thú, chỉ cần nghỉ đến ngày kia không xa nữa thì lòng của ả đã rạng rực vui sướng.

Lưu Y Nhan cười đểu, lòng run run vì sung sướng " Được, cô bây giờ đừng manh động gì. Chờ ông ta gọi cho cô thì cô hãy nhắn với ông ta 3 ngày sau lúc 5 giờ tới khách sạn  Sao Băng, ngừơi sẽ nhanh đựơc đưa tới. Về việc đưa người, chắc phải nhờ vào cô rồi, Tổng Giám Đốc sáng nay đã trở lại công ty làm việc cho nên cô cứ yên tâm mà làm việc của mình" Lưu Y Nhan nhỏ giọng nhắc nhở.

Lục Vi Doanh ngạc nhiên " Cô nói sao, Nghị trở lại công ty làm việc rồi à!"

" Đúng vậy, vừa sáng nay. Nếu vậy thì chắc chắn cô ta sẽ ở nhà một mình hoặc là có người chăm sóc, nhưng không sao chỉ cần chờ Tổng Giám Đốc đi làm thì cô hẳn đến, xong việc thì đưa cô ta đến cho lão"

Lục Vi Doanh cười lớn " Được, hay lắm. Lưu Y Nhan, xem ra ông trời cũng muốn giúp chúng ta rồi"

Lưu Y Nhan nghe xong thì cười khẽ.

" Thôi tôi cúp máy đây, chắc chắn không tới máy ngày ông ta cũng không đợi được mà gọi điện thoại cho tôi nhanh thôi"

" Được"

"Tút tút"

Máy cúp Lưu Y Nhan đứng đó cười tàn ác, tâm tình trở lại phấn chấn như cũ. Tạ Yên Ninh, rất nhanh nữa thôi. Cô sẽ được sung sướng đến ngất trời như đang ở trên thiêng đàng vậy, rồi... sẽ lại bị đạp trở về đị ngục một cách đau đớn không thương tiếc nhất. Tôi muốn một lần nữa thấy cô phải thống khổ, đau thương thì tôi đây mới hã dạ. Là do cô tự chuốc lấy, đừng trách tôi, tôi đã nói rồi Nghị anh ấy chỉ là của riêng tôi.