Vợ Tôi Là Công Chúa

Tác giả: Hạ Hoa

Chương 5: Cây kem

Người dịch:Nữ hiệp

Nguồn:Mê truyện

- Muốn cái gì đây, nhìn thấy lạ sao?

Lý Lộ Từ quay đầu lại hỏi An Nam Tú.

- Ừ.

- Cô đến đây lúc nào vậy?

- Buổi sáng hôm nay.

- Sao lại đến đây?

- Đã xảy ra chiến đấu, cuộc chiến mất khống chế.

- Vậy làm sao cô trở về?

- Tích tụ sức mạnh, phá vỡ không gian.

- Khó khăn nhiều không?

- Bình thường.

Đến một thế giới xa lạ, An Nam Tú càng có nhiều cảm giác mới mẻ và tò mò hơn, chỉ là sau khi Lý Lộ Từ chấp nhận chuyện bên cạnh có một công chúa từ thế giới khác, lại càng phát hiện khó mà ức chế khát vọng muốn đặt câu hỏi.

Lý Lộ Từ hỏi không ngừng, An Nam Tú cố kiên nhẫn, trả lời ngắn gọn từng câu hỏi.

Cũng giống như những lời hỏi han ân cần giữa họ hàng thân thích khi đến thăm viếng nhau, Lý Lộ Từ nhìn thấy đôi mày đẹp của cô bé cau lại, quyết định phải biết lúc mà dừng lại. Hiển nhiên, trong mắt cô ấy, mình chỉ là một người dân bản xứ, thân là một công chúa điện hạ lấy mình làm trung tâm của thế giới, tất nhiên sẽ không có quá nhiều hứng thú nói chuyện với hắn.

Nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của Lý Lộ Từ, An Nam Tú sa sầm mặt nói:

- Ta sẽ cố sức giải đáp nghi hoặc cho ngươi, dù sao ta cũng sẽ có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi ngươi.

- Vậy cô hỏi đi, tôi biết nhất định sẽ nói.

An Nam Tú mở miệng ra, không lập tức hỏi ngay, nàng sao có thể biểu hiện ra vẻ không có kiến thức giống như Lý Lộ Từ, nói liên miên không ngừng, toàn hỏi những vấn đề vụn vặt nhàm chán, nàng muốn đặt câu hỏi, nhất định phải xứng với thân phận của nàng và phải thể hiện được độ sâu sắc của câu hỏi.

- Người trong thế giới này, không có ai từ trên cây hái xuống sao?

Suy nghĩ một hồi, An Nam Tú đưa ra một vấn đề rất nghiêm túc, đề cập đến sự cấu thành xã hội, mang tính học thuật thuộc phương diện sinh thái văn hóa.

- Không có.

Lý Lộ Từ có chút buồn cười, hắn không thể nào tưởng tượng nổi tình cảnh một đứa trẻ giống như một trái cây treo lủng lẳng trên cành, chờ đợi người tới hái về nuôi.

- Một người đàn ông và một người phụ nữ kết hợp với nhau, sau đó người phụ nữ mang thai, sẽ sinh ra đứa trẻ, mỗi người chúng tôi đều là thế này mà sinh ra… sinh ra từ bụng của người phụ nữ .

An Nam Tú cúi đầu nhìn vào cái bụng nhỏ của mình, không kìm được mà sờ sờ, sau đó nhìn vào những người phụ nữ đang đi lại trên đường, vẻ mặt không thể tin nổi:

- Thật đúng là thế giới kì lạ, phụ nữ thay thế công năng của cây sinh mệnh… Chỉ có điều đàn ông có công dụng gì? Nhất định đàn ông và phụ nữ phải ở cùng mới có thể sinh ra đứa trẻ sao? Người đàn ông trong chuyện này là điều nhất định không thể thiếu sao?

- Đương nhiên, đàn ông và phụ nữ phải ở cùng với nhau mới có thể hoàn thành quá trình thụ thai, sau đó việc còn lại thì giao cho phụ nữ. Cho nên trong thế giới của chúng tôi, người mẹ luôn nhận được nhiều sự ca ngợi hơn.

Lý Lộ Từ hy vọng câu hỏi của cô tới đây sẽ dừng lại, hắn không có cách nào đem sự tình đứa trẻ giải thích một cách cụ thể với một thiếu nữ chưa thành niên.

Lý Lộ Từ nhìn ánh mắt của An Nam Tú liền có chút kì lạ, người của Thiên Vân thần cảnh đều được hái từ trên cây xuống, vậy theo quan điểm thuyết tiến hóa của Darwin, năng lực sinh sản vốn có cũng sẽ bị thoái hóa mất hay là họ vốn không có công năng và khí quan này.

Ngẫm nghĩ một lúc, Lý Lộ Từ liền cảm thấy khó chịu, không kìm được mà hỏi:

- Các người đều là người vô tính?

- Người vô tính?

An Nam Tú cau mày nhìn Lý Lộ Từ.

- Chính là không có giới tính, không phân biệt nam nữ… trái cây đều là trái cây, không có sự phân biệt đực cái.

Trong bóng đêm, khuôn mặt của An Nam Tú có chút ửng hồng, nhướn mày nói với Lý Lộ Từ:

- Đương nhiên không phải, chúng ta cũng phân biệt nam nữ, ngươi hỏi cái này làm gì?

- Tôi chỉ cảm thấy khó hiểu.

- Ngươi là đồ ngốc à, thế này mà cũng thấy khó hiểu.

An Nam Tú xoay đầu đi, cũng may, hắn không có quá đáng đòi cô chứng minh bản thân là cô bé, thân là một Thần thuật sư bác học đa tài, An Nam Tú biết rất rõ ràng sự khác biệt giữa nam và nữ, nhưng nàng không thèm quan tâm đến chuyện đó.

Lý Lộ Từ cũng cảm thấy may mắn, không phải sinh vật kì lạ gì mà là một cô bé bình thường, Lý Lộ Từ không muốn cùng những sinh vật kì quái như người vô tính, người trung tính , người lưỡng tính sống chung với nhau… Nhưng so ra, hỏi những câu hỏi đại loại như người ta có phải được hái từ trên cây xuống không càng có vẻ ngu ngốc hơn.

Lý Lộ Từ dẫn An Nam Tú đi vào siêu thị, cho dù An Nam Tú đã thay trang phục tương đối bình thường, nhưng cô bé xinh đẹp thế này vẫn cứ vô cùng thu hút sự chú ý của mọi người, Lý Lộ Từ nhìn thấy những tên cầm điện thoại di động vờ vịt nhấn bàn phím, chỉ đành vội vàng mua một ít vật dụng hằng ngày liền khẩn trương dẫn cô bé trở về, An Nam Tú có chút mất hứng, bởi vì lúc nãy đứng trước một kệ hàng, có một người phụ nữ mua một bao gì đó, An Nam Tú chỉ là thấy có chút kì lạ mà nhìn một cái, người phụ nữ kia không ngờ lại có chút khinh thường nhìn cô nói:

- Còn chưa cần phải dùng? Con nhóc thối.

Lý Lộ Từ cũng có lo lắng một chút về vấn đề này, chỉ là hắn không thích hợp để nói với An Nam Tú, hơn nữa hắn có chút hoài nghi An Nam Tú có thể không có cách nào sinh em bé như những cô gái trên địa cầu, vậy thì chuyện đó là nhất định là không thể nào hiểu rồi.

An Nam Tú, vị trưởng công chúa của Thiên Vân thần cảnh, An Nam hoàng thất, đã ở lại trong tiểu khu được xây dựng vào niên đại chín mươi, không hề mang đến sự thay đổi hay phiền toái gì cho cuộc sống của Lý Lộ Từ. Bắt đầu từ ngày thứ hai hắn đã vội vàng cho ngày khai giảng năm học, sau một tuần qua đi, ông cụ bà cụ lúc đầu còn nhiệt tình quan tâm việc cô bé có tìm được cha mẹ không đã làm rõ ràng rồi, thì ra cô bé là một cô nhi Cô bé không chịu đến những nơi đại loại như viện phúc lợi, tạm thời ở nhờ chỗ của Lý Lộ Từ, nhìn thấy cô bé mỗi ngày đều có thể tự do hành động, không giống bộ dạng bị kẻ xấu hiếp bức hay đe dọa, cũng không có ai nhiều chuyện đi liên hệ hội dân cư hay đồn công an gì.

Đáng thương cho cô bé này, còn có người đem đến quần áo cũ của bé gái trong nhà, đến quần áo của bé trai cũng có, Lý Lộ Từ đều nhận hết, cũng không nói với An Nam Tú, vị công chúa điện hạ này sẽ không cảm thấy đối phương là có lòng tốt, chỉ cho rằng đối phương đang khiêu khích sự tôn nghiêm của công chúa.

An Nam Tú cứ vậy mà yên bình sống qua ngày, cũng không có ý làm phiền Lý Lộ Từ nhiều. Hắn mỗi ngày sớm đi tối về, ngoại trừ mua bữa sáng và chuẩn bị bữa tối, An Nam Tú cũng không cần sự chăm sóc dư thừa nào của hắn. Đa số thời gian cô đều ở nhà một mình, thỉnh thoảng cũng đi dạo quanh tiểu khu một chút, ngồi trong đình nhỏ ngẩng đầu nhìn trời, đứng bên hồ nước nhìn những con cá chép đỏ bơi qua bơi lại, hoặc là ngồi trên đu dây mà đong đưa hai cẳng chân.

An Nam Tú cũng không giống những người cổ đại trong kịch truyền hình, sau khi đến thời hiện đại thì cái gì cũng không hiểu, ngơ ngác làm trò cười cho thiên hạ. Cô đặc biệt trầm tĩnh, năng lực tiếp nhận và học tập cũng đặc biệt mạnh, chưa được vài ngày cô đã nắm được cách sử dụng các loại đồ điện gia dụng như máy giặt, lò vi ba, thỉnh thoảng cũng có xem tiết mục trên ti vi Có một lần Lý Lộ Từ đá phải dây điện làm ngắt nguồn điện của tủ lạnh, An Nam Tú chạy qua cắm lại vào ổ điện, sau đó cảnh cáo Lý Lộ Từ, kem cây vẫn là món mà cô thích ăn, nếu ngắt điện rồi thì kem cây bị tan chảy mất.

Lý Lộ Từ cũng không phải lúc nào cũng nhớ ra cô có thân phận là công chúa của An Nam hoàng thất, thấy hơi giống cảm giác ngày trước ở cùng em gái, nhưng thỉnh thoảng hắn cũng nhìn thấy An Nam Tú cầm báo mà đọc, hơn nữa lại bắt đầu quan tâm đến những cuốn sách mà Lý Lộ Từ mua, đại loại là Lịch sử chiến tranh Berson Benny, văn minh chiến tranh lưu vực Lưỡng Hà , chiến tranh giành Độc lập gì đó, khiến Lý Lộ Từ âm thầm lo lắng, đại ma vương có phải là vẫn chưa từ bỏ ý niệm triệu tập quân đội xâm lấn trái đất không?

Trong nhà nuôi một cô bé xinh đẹp không gây cho Lý Lộ Từ nhiều ảnh hưởng lắm, chỉ là hắn nhất định phải tự mình đảm nhận trọng trách dọn dẹp vệ sinh và giặt quần áo. Những ngày vứt quần áo cũ thành một đống đợi cuối tuần em gái đến giặt đã chấm dứt rồi, Lý Lộ Từ chỉ đành lấy cớ là em gái học cấp ba rồi, không nên chạy qua chạy lại làm chậm trễ chuyện học hành để tránh việc em gái phát hiện ra sự tồn tại của An Nam Tú.

Sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện, bây giờ Lý Lộ Từ còn chưa nghĩ ra cách giải thích nào… Một phiền toái khác nữa chính là có thêm một người, sinh hoạt phí có chút chật vật, tiền Lý Lộ Từ làm gia sư hè kiếm được sau khi mua mấy bộ quần áo cho An Nam Tú, trong bóp tiền hắn cũng chỉ còn lại vài tờ mỏng manh.

An Nam Tú không giống những cô nữ sinh bình thường nhất định phải có tiền tiêu vặt, nhưng Lý Lộ Từ vẫn cho cô một ít tiền, để bản thân cô thử tham dự vào hoạt động kinh tế của thế giới này, huống chi đây lại là thế giới mà trong túi không có tiền thì không thể có cảm giác an toàn.

Hắn rất nhanh đã phát hiện An Nam Tú không thích hợp tham dự vào hoạt động kinh tế của thế giới này, ngày kia hắn vừa mua một bộ giáo trình huấn luyện anh ngữ cấp sáu, lúc đi ra khỏi tiệm sách chuẩn bị trở về, không ngờ lại nhìn thấy An Nam Tú trong một tiệm nhỏ khác ở góc đường, không hề nghĩ tới cô ấy đã mở rộng phạm vi hoạt động lớn đến thế này, phải biết nơi này cách tiểu khu đã vượt quá 5km. An Nam Tú cực kì chán ghét phương tiện giao thông công cộng, không biết ngồi taxi, đôi chân mềm mại cao quý kia không ngờ lại có thể đi được một quãng đường xa thế này, thật sự vượt ra ngoài dự đoán của Lý Lộ Từ.

An Nam Tú đang mua kem cây, thứ cô ấy mua chính là loại kem đường trắng năm đồng một cây, theo như Lý Lộ Từ thấy, món duy nhất An Nam Tú thích ăn chính là kem cây đường trắng, lúc cô ấy thích thứ này, cô ấy liền không quá để ý đến thân phận công chúa của mình nữa, cũng không quan tâm việc mút kem cây không phải là cách ăn tao nhã, thật sự là có tổn hại đến phong thái dáng vẻ mà lẽ ra cô nên duy trì.

Lý Lộ Từ thường xuyên nhìn thấy cô bé vừa liếm kem cây, vừa đi lại bên trong tiểu khu, chỉ là lúc nhìn thấy Lý Lộ Từ thì cô không liếm nữa, đợi khi Lý Lộ Từ đi khỏi mới tránh ra một bên lén lút ăn. Lý Lộ Từ ngẫu nhiên nhìn trộm một lần, không ngờ cô ấy lại lộ ra một vẻ mặt vô cùng hưởng thụ.

Kem cây ngon đến vậy sao? Lý Lộ Từ rất khó lý giải, nhưng cô bé thì cuối cùng vẫn là cô bé, cho dù là công chúa… cũng chỉ có đứa trẻ mới thích ăn kem cây, các cô gái cùng tuổi với Lý Lộ Từ phần lớn đều thích ăn kem Haagen-Dazs, tuyệt đối không thèm để ý đến loại kem cây đường trắng năm đồng một cây này.

Một kem cây năm đồng, có thể lời một hai đồng, tiền An Nam Tú lấy ra lại là tiền mặt một trăm đồng, chủ tiệm có chút không vui, hỏi An Nam Tú có tiền lẻ hay không.

- Tiền lẻ là cái gì?

An Nam Tú vừa mút kem vừa tỏ vẻ mặt không chút biến đổi, lấy ra tờ một trăm đồng khác:

- Tờ này được không?

- Cô có phải là có vấn đề không, cái tôi nói là tiền lẻ!

Chủ tiệm dùng ánh mắt như nhìn người điên mà nhìn An Nam Tú.