Chân trước của đoàn người Giang Dự Thành bước vào cổng, chân sau nhân viên nhà trường đã nhận được tin tức, ồn ào xôn xao đi ra nghênh đón. Khi bọn họ xuất hiện, đoàn người đã chạy tới chân tòa nhà dạy học.

 

Người phụ trách họ Lưu, bây giờ coi như là một Hiệu trưởng. Là một người đàn ông trung niên béo béo lùn lùn, mái tóc vẫn còn đen bóng, chẻ ba-bảy cẩn thận tỉ mỉ.

 

“Ai, Giang tổng, không tiếp đón từ xa.”

 

 

Bước chân của Giang Dự Thành chậm lại, Hiệu trưởng Lưu cũng là người nhìn sắc mặt làm việc, biết vị Phật sống tôn quý này đích thân xuất hiện là có chuyện gì, không nói nhiều lời vô nghĩa, chỉ về phía bên tay, tốc độ nói chuyện cực nhanh: “Mọi người đã lên lầu, tôi đã cho người đi nhìn qua, không có việc gì, ngài cứ yên tâm.”

 

Giang Dự Thành không có tiếp lời, nhấc cằm một cái với Phạm Bưu người đang đứng sau lưng anh.

 

Phạm Bưu hiểu ý, hỏi Hiệu trưởng Lưu lầu mấy, đại mã kim đao (*) bước qua cửa thang lầu đi lên tầng.

 

Nhìn thấy Giang Dự Thành đứng đằng kia không có ý định đi lên, hiệu trưởng Lưu cũng bận bịu tìm thuốc lá trong túi ông ta. Cho tới khi tìm không ra Hoàng Hạc Lâu mà ông ta trân quý, sau đó lại rút ra một gói thuốc lá thơm bên trong túi ra.

 

Giang Dự Thành vẫn không hề nhúc nhích, Phương Mạch Đông đã đi đến nói, “Hiệu trưởng Lưu khách khí rồi” sau đó ngăn lại.

 

Hiệu trưởng Lưu cười ha ha thu lại, lại nửa thăm dò nửa lấy lòng mở miệng: “Lúc tôi tới có nghe người nói, nhìn thấy bạn học tiểu Trình đi về phía sân tập thể dục, hình như tâm tình không được tốt.”

 

Lúc nói lời này thận trọng quan sát sắc mặt của Giang Dự Thành, nhưng cái gì cũng không nhìn ra được.

 

 

“Xem chừng là kết quả kiểm tra theo tháng vừa công bố, tôi đặc biệt nhìn qua thành tích của bạn học Tiểu Trình, lần này làm không tốt lắm, đang muốn đi tìm cô bé để hỏi thăm tình huống.”

 

“Thân thể thế nào?” Lúc này Dự Cùng Thành mới mở ‘cái miệng vàng ngọc’, nói câu nói đầu tiên.

 

Âm điệu nhạt đến mức nghe không ra được chút đặc biệt nào, nhưng Hiệu trưởng Lưu lại thật cao hứng, bô bô một hồi: “Vẫn tốt vẫn tốt, mọi chuyện ở đây đều được chúng tôi chú ý, mọi chuyện đều tốt. Nhà ăn chuyên môn mở một cửa sổ làm những món ăn cô bé thích, hơn nữa còn đổi mới mỗi ngày. Ngày hôm nay là sườn chua ngọt thì ngày mai lại là cá giấm đường. Nhưng mà các bạn học khác cũng thích đều tới đó giành giật, còn nghe được bạn học Tiểu Trình luôn đi trễ, cũng không thường xuyên đến cửa sổ đó, cũng hơi kỳ quái.”

 

Có gì kỳ quái chứ, Trình Ân Ân chính là đang tiếc tiền sinh hoạt phí, làm sao có đủ khả năng ăn thịt cơ chứ.

 

Thỉnh thoảng ăn một bữa coi như có đồ ăn.

 

Ánh mắt của Giang Dự Thành quay lại nhìn về hướng đi sân thể dục. “Điều chỉnh giá cả đi.”

 

“A?” Hiệu trưởng Lưu lộ ra vẻ bị làm khó, “Cái này, giá cả của chúng tôi đã là giá vốn rồi, thấp hơn thì…”

 

Lời nói còn chưa xong, Giang Dự Thành không để ý, nhấc chân đi về hướng kia.

 

Sau lưng, Hiệu trưởng Lưu nhìn bóng lưng anh há hốc mồm.

 

Phương Mạch Đông mỉm cười, tiếp lời: “Những cái này không thành vấn đề, cần gì cứ liên hệ với thư ký Đoạn.”

 

“Ai,” Hiệu trưởng Lưu đáp lại một tiếng, “Ngài nói gì thì chính là như thế, vậy thì sẽ làm theo ý tứ của Giang tổng.”

 

Vườn trường chính là một nơi có tinh thần phấn chấn nhất, đặc biệt là giải lao giữa các tiết học càng thêm thoải mái và vui vẻ. Trên sân bóng rổ, nhiệt huyết của các thiếu niên được thể hiện qua mồ hôi đổ như mưa, trước ký túc xá cũng có người cần cù chăm chỉ quét dọn vệ sinh.

 

Giang Tiểu Sán đến sau khi đã chuẩn bị kỹ lưỡng. Cậu cũng có được cảm giác phương hướng cực tốt giống như ba mình, trong sân trường to lớn có diện tích mười vạn mét vuông, cậu bé không tốn chút sức nào mà tìm được phòng học lớp 12 ban 1.

 

So với vừa rồi phòng học ban 1 đông hơn một chút, đại biểu môn học phát bài thi ra, trong phòng học ồn ào nhốn nháo thảo luận đáp án đúng cùng với cách giải đề.

 

Lúc Giang Tiểu Sán bước vào cửa, mới đầu chỉ có vài người chú ý tới cậu bé, ánh mắt tập trung lại.

 

“Cậu nhóc này từ đâu ra vậy?”

 

“Vào bằng cách nào?”

 

Một nam sinh đang ngồi ở ghế đầu tiên đang nói đùa với người khác cũng ngồi dậy: “Em trai nhỏ, em tìm ai vậy?” Cậu ta dùng giọng điệu nói chuyện với một người bạn nhỏ để nói chuyện, “Nói cho anh một chút, anh giúp em đi tìm.”

 

Giang Tiểu Sán liếc mắt nhìn cậu ta, không phản ứng.

 

Ngẩng đầu, gẩy gẩy vành nón lưỡi trai lên một chút, ánh mắt dò xét qua một lượt những người đang ngồi trong phòng.

 

Trong phòng học từ từ yên tĩnh lại, tất cả đều chú ý đến người bạn nhỏ lạnh lùng này.

 

Giang Tiểu Sán lại mở miệng đúng lúc đang yên tĩnh, tiếng nói non nớt nhưng rất có phong cách: “Phàn Kỳ là ai?”

 

“Kỳ ca, tìm cậu.” Nam sinh ngồi sau Phàn Kỳ vỗ vỗ cậu ta.

 

Phàn Kỳ ngẩng đầu, vừa vặn nhìn về phía trước, vì giọng nói vang dội kia mà ngay cả Giang Tiểu Sán cũng quăng ánh mắt tới.

 

Một người bạn nhỏ toàn thân viết lên chữ ngạo mạn.

 

Giang Tiểu Sán bước tới dừng lại trước cái bàn học có độ cao cỡ đến ngực cậu bé, đứng gần xem xét kỹ lưỡng mặt của Phàn Kỳ.

 

Phàn Kỳ cùng với cậu bé nhìn nhau.

 

Còn rất đẹp trai.

 

Một lát sau, Giang Tiểu Sán lẩm bẩm: “Chậc chậc, thì ra mẹ giỏi việc này.”

 

Phàn Kỳ nhíu mày.

 

Giang Tiểu Sán cong ngón trỏ lên, hướng về phía cậu ta ngoắc ngoắc một chút.

 

Phàn Kỳ phối hợp cúi đầu xuống một chút, lại gần, lòng bàn tay Giang Tiểu Sán chống lên bàn, ghé vào bên tai cậu ta, nhỏ giọng nói một câu.

 

Phòng học an tĩnh đến mức ngay cả cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy được, từng cặp mắt tràn ngập tò mò nhìn chăm chú lên cái tổ hợp thần kỳ này.

 

Giang Tiểu Sán nói xong, đưa tay nâng cái mũ của mình một cái, cho Phàn Kỳ một ánh mắt thâm ý khác.

 

Nhiệm vụ hoàn thành, Giang Tiểu Sán đang muốn ung dung rời khỏi hiện trường. Trong lúc vô tình ánh mắt đảo qua giữa bàn bên cạnh, dừng lại, đưa tay lấy bài thi có chữ viết mấy chữ Trình Ân Ân được viết cẩn thận qua.

 

Bài thi Toán, bên phải có một nét bút ghi 26, bút tích nặng nề ngưng trệ, có thể thấy được lúc người phê chữa đặt bút chần chờ.

 

Bạn học Giang Tiểu Sán, người từ trước đến giờ vẫn luôn đạt max điểm ngoài ra chưa từng thấy qua những điểm số khác, thật sự khiếp sợ.

 

Còn chưa kịp khiếp sợ xong, thân thể bỗng nhiên bay lên không trung, cậu bé ai da một tiếng, nắm lấy bài thi quay đầu nhìn lại, nhìn thấy một khuôn mặt màu sô cô la.

 

Một giây trước Giang Tiểu Sán vừa ngạo mạn vừa phách lối chớp mắt lại biến thành một chú gà con để mặc cho người ta chém giết. Trước mặt bao nhiêu người, Phạm Bưu kẹp nách cậu bé, thân thể khỏe mạnh đi qua cửa sắt màu xanh lục, nhanh chân biến mất giữa hành lang.

 

Giang Tiểu Sán bị chặn ngang kẹp lấy, hai tay hai chân hướng xuống dưới, từ lầu ba xuống dưới đất vẫn điên cuồng dãy dụa, điên cuồng như thế ‘sống không còn gì để luyến tiếc’.

 

“Lão Phạm, chú Bưu, Bưu cao lương (*) ~ Thương lượng một chút, chú thả con xuống, con tự mình đi.”

 

(*)蜀黍 – Cao lương; từ đồng âm với thúc thúc có nghĩa là chú. (Theo Baidu)

 

“Không được,” Phạm Bưu từ chối thẳng thừng, “Chú còn không hiểu rõ con sao, con chính là một tên tiểu quỷ thông minh, chú mà buông tay ra con liền chạy mất.”

 

“Nhiều người nhìn như vậy, chú làm như thế này khiến con rất mất mặt.”

 

“Một đứa nhóc nhỏ xíu như con, còn đòi mặt mũi.”

 

Giang Tiểu Sán còn đang giãy dụa: “Thật là không dám giấu giếm, hình tượng của bổn tiểu gia con hơi nặng.”

 

“Có thể nhìn ra.” Phạm Bưu nói, “Cái này cũng không giúp được gì cho con đâu.”

 

“…”

 

Ban đầu Trình Ân Ân chỉ muốn giúp người bạn nhỏ kia giữ balô, không muốn ăn sôcôla. Nhưng ngồi trông một hồi, cảm thấy xung quanh mình bốn phương tám hướng đều là mùi vị sôcôla, thật là khiến cho người ta không thể nào chống cự được.

 

Lúc bên tai truyền đến âm thanh sột soạt nho nhỏ của giày da giẫm lên đồng cỏ, cô đang xoắn xuýt nhìn nửa gói sôcôla trong ba lô, rất muốn ăn thêm một miếng nữa.

 

Nghe được âm thanh, cô ôm balô quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông mặc áo đen đang đi về phía cô.

 

Trình Ân Ân không rõ là mình nhận ra gương mặt kia trước hay cái khí chất xã hội đen trước, kinh ngạc trừng mắt nhìn Giang Dự Thành, theo phản xạ lùi lùi về sau: “A? Vì sao chú lại xuất hiện ở chỗ này?”

 

Cô vừa khóc đôi mắt sưng lên, lúc này hốc mắt còn phiếm hồng, giống như một đứa bé đáng thương, ngoài miệng còn dính một cái gì đó đen sì sì nhìn thấy hơi chút ngốc nghếch.

 

Trình Ân Ân phát hiện anh nhìn chằm chằm miệng mình, vội vàng ngượng ngùng liếm liếm.

 

Giang Dự Thành thu lại tầm mắt: “Vừa rồi khóc cái gì?”

 

Trình Ân Ân không có nghi ngờ sao anh biết mình khóc, trước hết lập tức phủ nhận: “Tôi không có khóc.”

 

Phủ nhận xong, mới hậu tri hậu giác phản ứng lại.

 

“Người vừa gọi điện thoại cho tôi là chú à?” Trình Ân Ân nói, lấy điện thoại di động ra, đem dòng chữ vừa rồi đổi thành: “Giang đại ca xã hội đen người đã đụng mình.”

 

Cô thích lưu thêm số điện thoại vào danh bạ, vì như vậy đem lại cảm giác mình có rất nhiều bạn bè.

 

Mặc dù thật ra cô cũng không nguyện ý làm bạn với người kia, anh còn đã từng uy hiếp đánh gãy chân cô nữa chứ.

 

Lúc chỉnh sửa Trình Ân Ân lấy tay che lại, đổi xong nhìn Giang Dự Thành một chút.

 

Hiện tại đầu của cô chính là đã hỏng, không biết sau này có thể tốt lên được không, lỡ như không tốt lên được, cô không thể nào bỏ qua cho anh ta. Muốn giữ người này, không thể để anh ta chạy mất,

 

Giang Dự Thành nhìn thấy toàn bộ quá trình cô che che giấu giấu sửa chữa danh bạ còn liếc trộm anh, Trình Ân Ân còn tưởng rằng những gì mình làm thần không biết quỷ không hay, bỏ điện thoại lại vào trong túi.

 

“Giang… Chú Giang,” Khuôn mặt Trình Ân Ân thành khẩn hỏi, “Con của chú cũng học ở chỗ này sao?”

 

Cái suy đoán này không thể nào sai được, người xuất hiện trong sân trường Thất Trung, ngoại trừ học sinh cùng với giáo viên, không phải chỉ còn là phụ huynh hay sao?

 

Giang Dự Thành nhìn chằm chằm cô một hồi lâu: “Tôi nhìn già như vậy?”

 

Trình Ân Ân không nghĩ sẽ nói chuyện phiếm, cô còn phải ở chỗ này chờ người bạn nhỏ kia, tạm thời chưa thể rời đi, đành phải cứng rắn tìm chủ đề, không ngờ chỉ vừa mở miệng đã làm cho người ta không vui vẻ. Xem ra đại ca xã hội đen để ý đến vấn đề tuổi tác.

 

Trình Ân Ân dùng công lực vỗ mông ngựa cả đời lấy lòng: “Không có không có, chú Giang, chú thật trẻ tuổi, nhìn không ra chú có con lên cao trung.”

 

“…”

 

Không biết vì sao, sau khi Trình Ân Ân nói xong, đột nhiên cảm thấy sau lưng đột nhiên sau lưng như có cơn gió thổi đến, khiến cho cổ cô lạnh toát.

 

“Phải không?” Giang Dự Thành mặt không thay đổi, “Trùng hợp thật, cô cũng không nhìn ra được.”

 

Chính ở thời điểm này, Phạm Bưu kẹp Giang Tiểu Sán ở bên hông đi đến, bầu không khí cứng đờ bị phá vỡ hoàn toàn.

 

Giang Tiểu Sán cò kè mặc cả một đường, đều không thể nào thực hiện được phương án A ‘lừa gạt lòng tin tìm cơ hội bỏ trốn đi tìm ông bà nội bảo vệ’.

 

Phương án B dĩ nhiên cũng có: Áp dụng chiến lược “lớn tiếng dọa người” mà ôm đùi Giang Dự Thành khóc lóc. Cậu bé không tin ban ngày ban mặt ở những nơi công cộng như vậy Giang Dự Thành có thể hành hung con trai, về nhà bị đánh cũng không sao dù sao vẫn tốt hơn bị mất thể diện do bị đánh trước công chúng. Hơn nữa có thể kéo dài thời gian, Giang Dự Thành cũng đã nguôi giận mất phần, có thể ra tay nhẹ hơn.

 

Nhưng mà cậu bé ngàn tính vạn tính, vẫn tính sai chuyện người cha vô lương tâm của cậu đi tìm mẹ cậu. Ngay trước mặt Trình Ân Ân, Giang Tiểu gia cũng không có ý định khóc lóc om sòm lăn lộn.

 

Mặc dù trước kia cậu bé cũng không ít lần nũng nịu chơi xấu, nhưng hiện tại làm quen lại từ đầu, cậu phải chú ý đến hình tượng của mình mới phải.

 

Thế là khi Giang Tiểu Sán bị buông xuống, mắt thấy sắc mặt Giang Dự Thành còn khó coi hơn so với tưởng tượng. Cậu cảm giác như giây tiếp theo sẽ rút đao, vội vươn tay kéo lấy tay áo Giang Dự Thành, chớp chớp mắt, phát ra âm thanh ngoan ngoãn dễ thương nhất của mình:

 

“Ba, ba đến đón con sao?”

 

Lôi kéo một tiếng này xong mới ý thức được trong tay còn nắm chặt một bài thi Toán.

 

Giang Dự Thành nhìn một chút liền thấy tên của Trình Ân Ân rút bài thi từ tay cậu ra, cúi đầu nhìn qua.

 

Trình Ân Ân cũng kìm lòng không đặng tò mò nhìn theo hướng bài thi.

 

26 điểm, vậy mà đồng dạng với cô.

 

Năm giây ----

 

Mười giây ----

 

Trình Ân Ân quá sợ hãi, luống cuống tay chân vươn tay giành lấy.

 

Trong nháy mắt đó cực kỳ hoảng loạn. Soạt một tiếng ---- Giấy bị xé rách.

 

Trình Ân Ân vội vàng hấp tấp đem hơn phân nửa bài thi giấu ra sau lưng, Giang Dự Thành vẫn còn duy trì tư thế đứng tại chỗ tay trái nâng lên, mảy may không di chuyển, giữa ngón tay chỉ để lại một mảnh nhỏ trang giấy bị xé mất.

 

Vâng, không biết mà may mắn hay bất hạnh, con số “26” đỏ tươi kia, còn hoàn chỉnh mà nằm ở mặt trên.

 

Giang Dự Thành giương mắt lên, nhìn thấy khuôn mặt của Trình Ân Ân kìm nén đến mức đỏ lên, nước mắt lại lung lay sắp chảy ra.

 

Giống như cầm ngược. Anh chậm rãi đưa tờ giấy trong tay đảo ngược, “Ừ, 92, không tệ.”

 

Tác giả có lời muốn nói: Chú Giang: Vợ của tôi thật là giỏi!

 

Trình Ân Ân: QAQ