Cuối cùng Giang Tiểu Sán cũng có thể về nhà như ý nguyện. Cơm chiều cảm thấy ăn ngon hơn so với bình thường, trên bàn cơm còn xum xoe, chân chó gắp một trong hai cái đùi gà cho Giang Dự Thành.
Đùi gà quá lớn, cậu bé không gắp chắc chắn, tay vừa duỗi một cái liền rớt bịch rớt xuống. Giang Dự Thành cũng nhấc đũa tiếp được, ném vào trong chén cậu. Ngữ khí không giống như cha đang nói chuyện với con trai, mà giống như một huấn luyện viên đối đãi với một binh lính nhỏ không nghe lời hơn: “Ngồi xuống.” Giang Tiểu Sán phải giẫm nên ghế mới có thể vươn đến chén của anh, thành thành thật thật trèo từ trên ghế xuống, mất hứng nói thầm: “Chó cắn Lữ Động Tân (*).” (*)狗咬吕洞宾 – Chó cắn Lữ Động Tân, dùng để chỉ những người không công nhận lòng tốt của người khác, thường được dùng để chửi thề. Lữ Động Tân là một trong tám vị thần bất tử của Trung Quốc. (Theo Baidu) “Con, thằng nhóc này,” Hứa Minh Lan giận liếc cậu bé một chút, “Đó là ba con, nếu như ba con là chó thì con là cái gì?” “Con là chó con.” Giang Tiểu Sán cơ trí, thuận tay đẩy thuyền mắng ba cậu một lần nữa. Loại ngây thơ chửi mắng người là chó kẻ là heo, chỉ có lực sát thương trong mắt đám con nít. Giang Dự Thành lười nhác so đo với một đứa con nít ranh, căn bản giống như chưa hề nghe thấy, đơn giản ăn vài miếng sau đó liền gác đũa. “Đêm nay con có việc, đi trước. Khi nào cha trở về con lại tới.” Hứa Minh Lan gật đầu, để đũa xuống: “Có việc thì đi mau lên, về sớm một chút, đừng để Tiểu Sán ở nhà một mình.” Gọi người giúp việc đưa đến những đồ vật đã chuẩn bị từ trước, “Hôm trước chú Vệ tới đây có mang qua nấm cục đen (*) cùng với trứng cá muối, Tiểu Sán thích ăn, con đem về đi. Những thứ này chúng ta đều ăn không quen, mẹ sẽ để lại một ít cho Tiểu Trì.” (*)黑松露 – Nấm cục đen, tên tiếng Anh là Period truffle, còn được gọi là nấm truffle, là một loại nấm ăn được sinh trưởng dưới lòng đất và bề ngoài xù xì. Nấm có mùi thơm đặc trưng. Nấm thường sinh trưởng dưới gốc cây thông, phỉ, sồi, bạch đàn, và cây cam (Theo Baidu). Bà đã sắp xếp chu đáo, Giang Dự Thành không hề từ chối, quay người cầm áo khoác muốn đi ra ngoài. Giang Tiểu Sán đang ôm đùi gà gặm nhìn anh, thấy anh không có ý từ chờ mình. Cậu òa khóc một tiếng sau đó lại quát lên: “Giang Dự Thành ba lại không cần con rồi?” Vội vàng ném đùi gà qua một bên, lưu loát trượt xuống khỏi cái ghế, giật khăn ăn nhanh chóng lau miệng sạch sẽ, vừa đuổi theo vừa nghẹn ngào hát: “Không có mẹ con giống như cây ~ cỏ~” Đầu của Giang Dự Thành không hề quay lại: “Ngậm miệng.” Giang Tiểu Sán một giây liền im bặt. Hai cha con đi, phòng khách an tĩnh lại, lập tức có vẻ quạnh quẽ. Tống Nhân Hoa cười than một tiếng: “Thằng nhóc này cũng không biết giống ai, lão Tứ cùng với Ân Ân cũng không có nói nhiều, đôi khi không biết có ôm nhầm hay không.” “Giống ba nó.” Có lẽ nhớ tới chuyện xưa, Hứa Minh Lan cũng cười lên, “Thời điểm lão Tứ bằng cỡ nó cũng nghịch ngợm lắm.” - Tiết tiếng Anh cũng rất thuận lợi, ngoại trừ lúc tự giới thiệu ngồi xuống, bị người bạn cùng bàn ngầu lòi nhìn chằm chằm, khóe miệng của cậu cong lên một cách không rõ ràng có chút ý vị, cái nụ cười nghiền ngẫm kia làm cho lòng của Trình Ân Ân có chút bồn chồn. May mà tất cả những tiết sau cậu đều ngủ, cũng không hiểu ban đêm cậu ta đi làm cái chuyện đại sự gì. Trước khi tiết thứ tư kết thúc được hai phút, người bạn cùng bàn này cũng kịp thời tỉnh dậy, ngồi dậy, biếng nhác dựa người vào đằng sau một chút, ánh mắt nhìn về hướng bảng đen, không nhúc nhích, thoạt nhìn dáng vẻ như nghiêm túc nghe giảng. Nhưng Trình Ân Ân liếc mắt một cái, trên bàn cậu ta vẫn còn bày ra sách từ tiết Ngữ văn. Trong lúc còn nửa phút nữa, cô giáo Tô dừng lại, nói: “Được rồi, bài học hôm nay đến đây thôi. Sau đó nhìn về phía Trình Ân Ân, “Trình Ân Ân, em làm cán sự bộ môn đi.” Trình Ân Ân đứng dậy được một nửa, người bên cạnh bỗng nhiên giơ tay, vỗ tay bôm bốp hai lần. Lớp học đang rối loạn vì gần tan học trong nháy mắt trở nên yên tĩnh, bao gồm cả cô giáo Tô, có rất nhiều ánh mắt đang quăng về phía này. Trong lúc nhất thời bầu không khí có chút xấu hổ. Trình Ân Ân nhịn không được mà nhìn chăm chú khuôn mặt của “bạn học ngầu lòi”, lúc này mới phát hiện mí mắt của cậu đang cụp xuống một nửa, còn mang theo buồn ngủ chưa tỉnh hẳn. Đúng lúc này, phía sau lưng cô, bỗng nhiên vang lên một trận vỗ tay mười phần nhiệt liệt, chỉ nghe giọng của một nam sinh xen lẫn, giọng nói hữu lực nói: “Tốt!” …. Trong nhất thời Trình Ân Ân không thể nào phân biệt được, mấy vị này là đang giữ thể diện cho mình hay là đang cổ động cho cậu bạn học ngầu lòi kia? Sau khi tan học, người người ồn ào nhốn nháo tuôn ra khỏi phòng học, bạn cùng bàn cùng với những vị vua cổ động ở phía sau cũng chen chúc đi mất tiêu. Trình Ân Ân viết dòng chữ cuối cùng xong, khép lại sách tiếng Anh, Diệp Hân bước đến bên người cô: “Ân Ân đi thôi, hôm nay ở nhà ăn có món sườn chua ngọt.” Trình Ân Ân là một người yêu thích mấy món chua chua ngọt ngọt ngọt, nghe xong hai chữ chua ngọt cảm giác thèm ăn lại đến. Lúc nắm tay nhau xuống lầu, Diệp Hân còn nói: “Cậu có muốn nói chuyện với giáo viên chủ nhiệm một tiếng không, đổi chỗ, nghe nói tính tình của Phàn Kỳ không được tốt lắm.” “Phàn Kỳ?” Thì ra bạn học ngầu lòi kia chính là Phàn Kỳ nha. Cái tên này ở Thất Trung như sấm bên tai, Trình Ân Ân đương nhiên là có ấn tượng. Nghe nói sức chiến đấu rất mạnh, lúc học lớp mười đã một mình đánh nhau với một đại ca học mười hai. Một trận chiến phong thần, từ đó nắm vững địa vị lão đại Thất Trung. Nhà cũng có quyền thế, trường học mắt nhắm mắt mở cho qua, tùy tiện không ai quản. Trình Ân Ân quay lại lấy phiếu ăn, căn tin của Thất Trung không công không tội (*), ngay cả Tam Trung nổi tiếng có đồ ăn ngon cũng không so được. Nhưng hôm nay món sườn chua ngọt được làm rất ngon, lúc Trình Ân Ân đi mua cơm đã nhanh chóng bị đoạt hết, những người đằng trước đều kêu gào: “Làm sao mà chỉ có một chút như vậy?” “Có lầm hay không, chỉ có hai miếng thôi à?” (*)无功无过 – Không công không tội; dùng để chỉ một người nào đó dám thực hiện những đổi mới hoặc hành động táo bạo để đảm bảo sự ổn định của họ. (Theo Zhidao) Đến lúc Trình Ân Ân xếp hàng, vẻ mặt của dì múc thức ăn chính khí (*) múc tràn đầy một muôi lớn, lúc nãy còn vơ vét một hồi lâu đem tất cả những gì còn lại vào cái muỗng này. (*)正气 – Chính khí; dùng để diễn tả một phong cách sáng sủa trung thực hoặc một bầu không khí hoàn toàn tốt đẹp. (Theo Baidu) Trình Ân Ân vui vẻ, đếm đếm: Một hai ba bốn năm sáu bảy… Cô chột dạ nhìn bốn phía, dùng tay che lại không cho người khác thấy. Cơm trưa ăn no nê, lúc nghỉ trưa, Trình Ân Ân cũng không ngủ mà lại xem qua sách số học, cô muốn chuẩn bị bài một chút. Nhưng mà vừa thấy cái này lại khiến cô phát sầu. Toán học là thế mạnh của cô, vì sao đột nhiên lại cảm thấy thật là khó vậy nè? Cô an ủi mình, nhất định là do đầu bị tổn thương chưa hoàn toàn khôi phục, ảnh hưởng đến năng lực học tập của cô. Hết giờ nghỉ trưa, sau khi tiết số học bắt đầu, khi đi học lại, lòng tin của Trình Ân Ân được tích lũy từ tiết tiếng Anh bị đả kích đến mức quân lính tan rã (*). (*) 溃不成军 – Quân lính tan rã; Thành ngữ, dùng để chỉ một sự thất bại. Đã biết hàm số đối ngẫu f(x) ở [0,2] đơn điệu giảm dần, như a=f(-1), b=f(lg0.5), c=…. Thầy dạy Toán họ Lý, vừa qua ba mươi, tóc đã lấm tấm bạc, vừa viết chữ lên bảng đen vừa dõng dạc giảng giải: “Đề này hết sức đơn giản….” Hàm số đối ngẫu, f(x), đơn điệu giảm dần… Những từ này nghe qua giống như đã từng quen biết, nhưng vì sao nghe qua lại cảm thấy như đã xa cách mấy thế kỷ? Tốc độ nói của thầy Lý thật nhanh, ông ấy đang nói gì vậy? lg0.5 là bao nhiêu? a vì sao lại nhỏ hơn b? Trình Ân Ân khổ sở đến mức không được nữa rồi, cô phát hiện căn bản mình không theo kịp mạch suy nghĩ của thầy giáo, đầu óc choáng váng. Xong rồi, có phải là đầu óc của cô đã hư mất rồi không? Bây giờ đi tìm Giang tiên sinh người đã gây ra chuyện này yêu cầu bồi thường tiền có kịp không? Cái này cô đau khổ hơn còn ở phía sau, tiết tự học buổi tối lúc lão Tần đến, tuyên bố một chuyện đại sự: “Các bạn học khai giảng đã nửa tháng rồi, chắc hẳn mọi người đã thích ứng với tiết tấu học tập lớp mười hai. Kiểm tra theo tháng đã được sắp xếp vào ngày thứ năm và thứ sáu tuần này….” Tiếng nói của ông còn chưa dứt, trong phòng học đã nổ ra một trận nhốn nháo. “Đệt, không phải chứ, nhanh như vậy?” “Kiểm tra theo tháng cái quái gì? Còn phải kiểm tra theo tháng? Tớ còn tưởng…” “Xong, tớ vừa nghe đến hai chữ thi cử thôi thì dạ dày đau theo.” “Yên lặng!” Lão Tần không vui gõ bàn một cái nói, “Kiểm tra hàng tháng là thông lệ, chính là cách tốt nhất để kiểm tra thành quả học tập của mọi người, cũng là cho giáo viên một phản hồi trực tiếp, tìm hiểu một chút trình độ của mọi người.” Từ trước đến nay Thất Trung có truyền thống kiểm tra hàng tháng. Mỗi tháng một lần không có gì có thể thay đổi, bình thường kỳ kiểm tra hàng tháng đầu tiên của học kỳ mới được sắp xếp sau lễ Quốc khánh. Đối với thi cử, Trình Ân Ân luôn luôn nghiêm túc, cô chưa bao giờ cảm thấy khủng hoảng như lần này. Kết thúc buổi tự học buổi tối, Trình Ân Ân ở lại phòng học xem qua sách Toán một chút, vẫn như cũ không tìm lại được cảm giác học bá thuận buồm xuôi gió như trước. Rầu rĩ không vui đi mua một bộ đồ dùng vệ sinh mới, trở lại ký túc xá, đẩy cửa ra, liền nghe được giọng nói: “Ai đụng đến đồ của tôi?” Cô ngẩng đầu, nhìn thấy một nữ sinh có khuôn mặt trái xoan đang đứng trước bàn của Đào Giai Văn, có chút tức giận trừng mắt nhìn cô. Trình Ân Ân với cô ấy nhìn nhau, một giây, hai giây…. “Đào Giai Văn, cậu chiếm dụng bàn học của Trình Ân Ân, tôi giúp cậu trả về.” Diệp Hân chủ động hòa hoãn. Thì ra là Đào Giai Văn. Trình Ân Ân đã nhận ra đối thủ. Đào Giai Văn vẫn không buông tha: “Ai cho phép các người động vào? Còn vứt loạn xạ, các người làm cho cái bàn của tôi loạn cả lên!” Cái bàn của cô ta căn bản đã rất lộn xộn rồi nha. Lúc Trình Ân Ân đem khăn mặt mới ra, Đào Giai Văn chống nạnh vẫn còn phát cáu: “Phiền chết được, tôi ghét nhất người khác đụng vào đồ của tôi!” Trình Ân Ân đi qua, lấy mấy cuốn sách cùng đống bình bình lọ lọ đã bỏ qua lúc chiều ném cả xuống đất, quay người bỏ đi. “Trình Ân Ân, ý của cô là gì?” Đào Giai Văn hét lên đằng sau lưng, khí thế hùng hổ, mắt thấy chính là có ý muốn cãi nhau. Trình Ân Ân quay đầu: “A?” Cô nháy mắt, “Không phải là cô không cho để trên bàn của cô sao?” “…..” Ngữ khí của cô cùng với ‘diễn xuất’ quá mức thành khẩn vô tội, Đào Giai Văn phì cười một chút, mặc dù lập tức che miệng nín cười, nhưng bầu không khí giương cung bạt kiếm (*) đã bị phá vỡ, liền tiêu tán không còn chút nào. (*)剑拔弩张 – Giương cung bạt kiếm; dùng để chỉ những tình huống căng thẳng (Theo Baidu). Đào Giai Văn cấp tốc khôi phục tốt dáng vẻ bực bội, lại lầm bầm một tiếng “Phiền chết được”, ngồi lại trên giường. Trình Ân Ân có chút mờ mịt, người này thật kỳ quái. Toán học, yêu tinh nhỏ hành hạ người khiến cho tâm sự của cô nặng nề, cũng không có quá nhiều tâm tư đi chú ý người bạn cùng phòng thay đổi như chong chóng này, nhăn đôi lông mày nhỏ nghĩ đến cái đề mà thầy Lý giảng trên lớp, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt. Tiếng nước ào ào chảy bên trong che đậy tiếng nói chuyện bên ngoài. Đào Giai Văn chắp tay trước ngực với vẻ mặt hối lỗi mà nhìn hai người khác nói: “Thật xin lỗi thật xin lỗi, tôi là lần đầu nên không có kinh nghiệm. Lần sau nhất định nhận xuống để không bật cười.” Mấy ngày kế tiếp, sau khi học xong tất cả các môn học, Trình Ân Ân phát hiện ra một vấn đề: Kiến thức của cô thật sự là bị đâm xe xong nên mất tiêu hết rồi. Điểm bài tập Ngữ văn cùng với Lịch sử Chính trị đã quên mất bảy tám phần, nhưng dù sao cũng là môn học dựa vào trí nhớ. Chỉ cần ôn tập là có thể dễ dàng nhớ lại được, mà trí nhớ của cô vẫn luôn ưu tú, quên một lần thì học thuộc lòng lại một lần, không có gì phải sợ. Chỉ có mỗi môn Toán khiến người ta ưu sầu, cô không những quên mà còn học không vô. Đã ba ngày, cô vẫn không thể nào hiểu được cái đề mà thầy Lý giảng ở tiết đầu tiên, kém chút nữa là tức muốn khóc. Trước ngày thi, lão Tần gọi một mình Trình Ân Ân lên hỏi cô tình hình học tập trong mấy ngày nay, còn an ủi cô dù sao cũng bỏ lỡ một tháng chương trình học. Không nên gấp gáp, cứ từ từ, cho dù kiểm tra tháng này kết quả không tốt, cũng không cần để ý, cứ coi như một lần kiểm tra thông thường, nhìn xem nhược điểm của mình ở đâu, sau đó tập trung vào đó là học tập. Đạo lý này Trình Ân Ân đều hiểu được, cô đi học muộn hơn người khác một tháng, lần thi này rất có thể cô không thể giành được hạng nhất. Trong nội tâm cô đã chuẩn bị, có thể tiếp nhận được. Nhưng khi thành tích vừa được công bố, Trình Ân Ân ngay tại chỗ tức đến bật khóc. - Trở lại chung cư nhà mình trên đường Tân Bình, Giang Tiểu Sán liền thành thực. Cho dù là thông minh, nói cho cùng cũng chỉ là một đứa trẻ tám tuổi, trong nhà ba mẹ náo loạn đòi ly hôn, mẹ còn xảy ra sự cố hôn mê hơn một tháng, vất vả lắm mới tỉnh lại, ngay cả mình là ai cũng không nhớ rõ. Còn chưa kịp gặp qua một lần, thì bị ném đến nhà ông bà nội, đợi một lần liền hơn nửa tháng. Giang Tiểu Sán không sợ mình bị vứt bỏ, cậu bé có đầy tự tin, cậu là một bảo vật trong lòng ông bà nội, Giang Dự Thành còn lâu mới dám không cần cậu. Cậu chỉ sợ không ai cần mẹ của cậu nữa. Ở trong nhà an phận mấy ngày, tự mình cảm thấy Giang Cùng Thành buông lỏng cảnh giác, Giang Tiểu Sán lại bắt đầu chơi trò quỷ. Hôm nay Giang Dự Thành có xã giao, mấy ngày nay mắt của tài xế không thoải mái, đều là Phạm Bưu phụ trách lái xe. Đang trên đường đến nhà hàng, giờ cao điểm, đường xá bị kẹt cứng chỉ có thể run rẩy mà đi về phía trước. Phạm Bưu nắm chặt tay lái, chậm rãi theo dòng xe đi về phía trước. Lúc này Phương Mạch Đông ngồi ở ghế lái phụ, cùng với Giang Dự Thành ngồi ở ghế sau nói chuyện công việc, anh cũng không dám lên tiếng mắng, bao nhiêu lửa vẫn giấu trong bụng. Vì thế lúc điện thoại vang lên, anh nhìn đến dãy số, nhận điện mở loa ngoài, mở miệng ra tức giận tràn đầy cuống họng: “Có rắm mau thả!” Đầu bên kia chính là giọng nói của tài xế Tiểu Vương: “Bưu ca, xong đời rồi!” Tiểu Vương không đi theo Giang Dự Thành, công việc duy nhất chính là đưa đón Giang Tiểu Sán đi học. Nhiệm vụ thanh nhàn tiền lương còn cao, vẫn luôn làm việc cẩn thận tận tâm với chức vụ. Người cũng là do Phạm Bưu đưa tới, không cao cũng không to, có dáng người phổ thông, bỏ vào trong một đám người cũng không có thể nhận ra, nhưng nếu đụng tới chuyện gì, một chọi ba cũng không thành vấn đề. Cậu ra gào lên một tiếng như thế, Phạm Bưu có một dự cảm không tốt, bản thân mình còn chưa hiểu rõ, trước mắt gào một tiếng trả lời: “Xong cái con mẹ cậu, cậu mới xong đời ấy! Nói chuyện đàng hoàng!” Bình thường tính cách của Tiểu Vương rất ổn, lúc này giọng nói của cậu bén nhọn như một cây xiên: “Không thấy tiểu thiếu gia đâu cả! 4 giờ rưỡi em đứng ngay ngoài cửa, bây giờ học sinh về hết rồi, hỏi giáo viên mới biết, sau giờ học cậu bé chạy đi mất rồi!” Phạm Bưu sững sờ, trong đầu cũng có mỗi một câu: “Vãi lều!” Chiếc xe bỗng nhiên phanh lại một cái, anh nhìn ra sau, Giang Dự Thành cúi đầu đang xem văn kiện giương mắt lên, ánh mắt lạnh đến giết người. Tác giả có lời muốn nói: Người không giỏi Toán lại thiết lập cho nhân vật của mình là học bá Trình Ân Ân: QAQ.