Trình Ân Ân mở cửa phòng, nghe được tiếng la Giang Tiểu Sán truyền tới từ phòng ăn: “Tiểu Ân Ân, hôm nay có món sườn nấu dứa chị thích ăn.”

 

Dì giúp việc đã dọn cơm xong, lúc cô đi qua, Giang Tiểu Sán gắp một miếng sườn vào trong đĩa của cô, vừa nũng nịu: “Cuối tuần chị làm thịt kho tàu cho em được không, em muốn ăn thịt kho tàu chị làm.”

 

“Chị không biết làm.” Trình Ân Ân ngồi xuống.

 

 

Giang Tiểu Sán ngừng một chút, nhanh chóng nói: “Em biết, em dạy cho chị.”

 

Trình Ân Ân gật đầu: “Được.”

 

Giang Dự Thành một mực nhìn cô, đột nhiên hỏi: “Không thoải mái?”

 

Trình Ân Ân buông thõng mí mắt: “Không có.”

 

Cô không giấu được chuyện gì, mặc dù nói chuyện với Giang Tiểu Sán rất bình thường, nhưng mặt mày hoang mang. Giang Dự Thành đưa tay lên trán cô xem thử nhiệt độ, không sốt.

 

Trình Ân Ân ngoan ngoãn ngồi im, không kháng cự, chờ anh rút tay về nói “Ăn cơm đi”, mới cầm đũa lên.

 

Cô cắm đầu ăn cơm, đoán chừng trên bàn có mấy món cũng không nhìn rõ, Giang Dự Thành không nói gì, thỉnh thoảng gắp đồ ăn vào trong chén của cô, cô đều ăn.

 

 

Chậm rãi, ngay cả Giang Tiểu Sán cũng nhìn ra được lòng của cô đang không yên. Lúc làm bài tập, ghé lên mặt bàn nhìn cô, lông mi dài hạ xuống trong mắt tràn ngập quan tâm.

 

“Tiểu Ân Ân, chị không vui sao?”

 

Trình Ân Ân cũng nằm xuống, mặt đối mặt với cậu bé, bốn mắt nhìn nhau.

 

“Có phải là ba em bắt nạt chị không?” Tay nhỏ của Giang Tiểu Sán phóng lên đỉnh đầu cô, sờ lên, già dặn thở dài, “Ai, cái ông già độc thân này lại làm cho mình mất mặt rồi. Nếu như chị tức giận thì cứ mắng ba em đi, đánh cũng được, chắc chắn ba em không dám đánh trả.”

 

Chuyện ngày đó, thật ra Trình Ân Ân không có một chút nào tức giận. Mặc dù chú Giang cưỡng hôn cô còn vén áo cô, nhưng mà cô… cô là một người không có nguyên tắc.

 

Không phải không vui, chỉ là mờ mịt.

 

Hôm nay Giang Tiểu Sán phát huy tốc độ làm bài tập bình thường, rất nhanh giải quyết xong, để cô về phòng nghỉ. Trình Ân Ân chưa về phòng, cô cảm thấy trong lòng mình có chút buồn bực, đi vào bếp, bỗng nhiên muốn uống rượu.

 

Giang Dự Thành thích uống rượu đỏ, cô biết trong nhà có giấu rượu, nhưng đi dạo không có chút đầu mối trong phòng bếp, không tìm được.

 

Giang Tiểu Sán đi theo tới: “Chị đang tìm cái gì vậy?”

 

“Chị muốn uống rượu.” Giọng nói của Trình Ân Ân rất thấp.

 

Giang Tiểu sán trừng mắt một chút, sau đó mới bậy bạ nói: “Rượu ba em uống hết rồi. Chỉ còn sữa AD canxi thôi, chỉ có cái này. Đến đây, em uống với chị, uống sữa giải sầu cũng giống vậy.”

 

Trình Ân Ân phờ phạc nói: “Cũng được.”

 

Hai người đem nguyên một thùng sữa AD canxi đến phòng khách, mỗi người tự mình mở ra một chai. Giang Tiểu Sán giơ chai sữa lên nói: “Cạn ly.:

 

“Cạn ly.”

 

Trình Ân Ân chạm chạm vào chai sữa của cậu bé, sau đó hai người đồng thời ngậm lấy ống hút, làm một hơi nguyên một bình.

 

Còn một đống email lại không xem, suy nghĩ của Giang Dự Thành có chút rối loạn, đứng bên cửa sổ đốt thuốc lá.

 

Anh nhìn ra được tâm tình của Trình Ân Ân không tốt. Lúc ở trên xe còn bình thường, có thể rộng lượng nói ra những lời như vậy nhưng một lúc sau khi về ngược lại sa sút hơn.

 

Sự tình phát triển chệch hướng mong muốn, anh quá tự tin, tự tin cho dù một lần nữa vẫn có thể có được cô. Nhưng trên xe khi cô hỏi vấn đề kia, anh không có cách nào trả lời.

 

Không yêu? Làm sao có thể không yêu.

 

Nhưng nếu là yêu, không thể nghi ngờ chính là vạch ra một đường hồng câu (*) giữa hai người. Dù sao thì bây giờ cô cũng xem “Giang phu nhân” là một người khác.

 

(*)鸿沟 – Hồng câu, là tên của một kênh đào cổ, thường được dùng để ẩn dụ cho một ranh giới rõ ràng giữa hai sự vật. (Theo Baidu)

 

Vật nhỏ này, không biết là đến cùng là đang tra tấn bản thân mình hay là tra tấn anh nữa.

 

Điếu thuốc giữa những ngón tay im lặng thiêu đốt mất một nửa, Giang Dự Thành nhìn ra ngoài cửa xuất thần một hồi lâu mới thu hồi lại ánh mắt, cúi đầu vùi nửa điếu thuốc còn lại vào gạt tàn.

 

Lấy điện thoại ra gọi cho bác sĩ Trương.

 

Sau khi nói rõ ý kiến xong, bên bác sĩ Trương lập tức nói: “Lão Giang, cậu suy nghĩ cho kỹ. Nếu tùy tiện nói ra toàn bộ chân tướng cho cô ấy, lỡ may cô ấy lại trực tiếp té xỉu thì sao? Không phải là chúng ta chưa thử qua, đừng quên lúc ấy cậu nổi giận như thế nào.”

 

Thật ra thì trước khi Trình Ân Ân cho rằng mình đã ‘tỉnh lại’, cô đã tỉnh một lần, lúc ấy trí ức đã có vấn đề, nói mình 17 tuổi, muốn đi học. Mọi người cho rằng cô va đầu choáng váng, một đám người vây quanh trước mặt cô nói: “Bây giờ cô đã 27 tuổi, đã kết hôn rồi, chồng cô là Giang Dự Thành, để tôi gọi điện thoại gọi anh ta đến.”

 

Trình Ân Ân vẫn kiên trì cho rằng mình vẫn còn là thiếu nữ, bị bức điên lên một trận, lúc ấy té xỉu bất tỉnh.

 

Sau khi cô phát điên, Giang Dự Thành nổi trận lôi đình, bác sĩ Trương làm bạn nhiều năm với anh chút nữa cũng bị tính sổ. Tiểu hộ sĩ si mê anh hồi lâu bị dọa đến mức bây giờ thấy anh đều đi đường vòng.

 

Giang Dự Thành trầm mặc một lát: “Nếu cô ấy vẫn không khôi phục thì sao?”

 

Bác sĩ Trương thở dài, “Vậy cũng không có cách nào. Không ai có thể cam đoan, cô ấy lại bị kích thích kết quả là khôi phục ký ức hay thế giới quan bị sụp đổ hoàn toàn điên mất.”

 

Nói một cách thẳng thắn thì Trình Ân Ân không còn người thân khác, cha mẹ đã có gia đình riêng mình, người anh trai sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm lại qua đời, cứ nghĩ đến việc lúc cô còn tỉnh táo quyết tâm ly hôn với anh. Nhưng trên thế giới này người để ý cô điên hay không cũng chỉ còn một mình anh.

 

Một chuyện nguy hiểm như vậy, Giang Dự Thành cũng không dám có chút mạo hiểm. Nếu không cũng không phải gặp nhiều rắc rối như vậy, bỏ ra một khoản tiền lớn, vì cô mà tạo ra một thế giới hư cấu.

 

“Lâu như vậy, cậu nghĩ ra được biện pháp nào chưa?” Ngữ khí của Giang Dự Thành không tốt.

 

Bác sĩ Trương bị chọc giận quá bật cười, “Tình huống của cô ấy quá phức tạp. Những bệnh nhân bị mất trí nhớ giống như cô ấy, liệu pháp tốt nhất chính là thôi miên, nhưng đối với cô ấy lại vô hiệu.” Nói đến đây, anh cảm thấy tức giận, “Ai bảo cậu rảnh đến mức nhức trứng không có việc gì làm, chỉ dạy cô ấy những cái gì đâu. Tôi vất vả lắm mới lừa gạt người đi gặp bác sĩ tâm lý, kết quả là gia hỏa này, nhìn chằm chằm bác sĩ nửa tiếng không nháy mắt một cái. Chuyện tốt do chính cậu làm, còn trách đến tôi? Có người nào như cậu không?”

 

Giang Dự Thành đè huyệt Thái Dương: “Tốt nhất là cậu nên tìm ra biện pháp đi. Nếu không thì năm nay cậu đừng ở vị trí đó nữa.”

 

“Hừ, cậu còn muốn uy hiếp tôi?” Bác sĩ Trương không hề vui vẻ, “Người có vợ mất trí nhớ không nhận ra người cũng không phải tôi. Người mỗi ngày phải nhìn vợ mình đùa với lửa cũng chẳng phải là tôi. Chúng ta nhìn xem đến cuối cùng ai là người không dễ chịu!”

 

“….”

 

Tiếng nói của Giang Dự Thành lạnh căm căm: “Cậu xem kịch vui rất vui vẻ nhỉ?”

 

“Ai, được rồi được rồi, tôi không trêu cậu nữa.” Bác sĩ Trương nhận sai, “Mấy hôm nay tôi đi thành phố B, hẹn mấy chuyên gia nổi danh trong lĩnh vực này thảo luận trường hợp này. Nếu có kết quả sẽ báo cậu. Yên tâm đi, chuyện của Ân Ân tôi một mực để trong lòng.”

 

“Cảm ơn.” Giang Dự Thành nói.

 

Cúp điện thoại, nghe được tiếng nói chuyện loáng thoáng trong phòng khách, Giang Tiểu Sán đang tận tình khuyên bảo: “Chị đừng uống nữa, chị đã uống mấy chai rồi… Không vui cũng không thể uống, uống nhiều quá hại thân thể…”

 

Lông mày Giang Dự Thành khẽ nhíu một cái, mở cửa thư phòng, thấy hai người đang ngồi dưới sàn phòng khách. Trên bàn trà có một đống chai Wahaha (*) lộn xộn, Trình Ân Ân nằm sấp gối lên bàn tay, bả vai thỉnh thoảng nấc một cái, theo đó là âm thanh hít hít mũi.

 

(*)娃哈哈 – Wahaha, một nhãn hiệu sữa của Trung Quốc.

 

Anh bước qua liếc nhìn, trên mặt Trình Ân Ân toàn nước mắt, nằm bò khổ sở, không chú ý đến anh.

 

“Sao vậy?” Giang Dự Thành hỏi.

 

Giang Tiểu Sán nhìn anh, lại nhìn Trình Ân Ân, sâu kín nói: “Say sữa.”

 

“…”

 

Trình Ân Ân nghe được giọng nói của anh, từ trên mặt bàn, cúi đầu cọ cọ mặt cực nhanh.

 

Giang Dự Thành nhìn cô từ trên cao xuống, ánh mắt khó dò, một lát sau nhìn Giang Tiểu Sán nâng cằm: “Con về phòng ngủ trước đi.”

 

Giang Tiểu Sán nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu Trình Ân Ân: “Tiểu Ân Ân, đừng khóc, em về phòng đây.”

 

Trình Ân Ân gật đầu, giọng nói có chút khàn khàn nói: “Ngủ ngon.”

 

Giang Tiểu Sán lanh lẹ tránh đi, cho hai người không gian riêng. Trình Ân Ân lau khô khuôn mặt, đứng lên nói: “Chú Giang, tôi muốn nói với chú hai câu.”

 

Quần áo Giang Dự Thành mặc trong nhà vẫn luôn mỏng manh, trên người chỉ là một cái áo len đan, đứng tại chỗ nhìn cô, “Muốn nói gì?”

 

Trình Ân Ân đứng cách anh mấy bước, nhéo nhéo ngón tay, im lặng một lúc lâu mới mở miệng: “Tôi có thể nhìn hình chụp của mẹ Tiểu Sán được không?”

 

Giang Dự Thành hơi khựng lại, “Nghĩ gì mà lại hỏi cái này.”

 

“Có phải là tôi nhìn giống cô ấy không?” Trình Ân Ân ngẩng đầu, “Chú đối tốt với tôi như vậy, có phải vì tôi giống cô ấy không?”

 

Cô rất muốn biết đáp án, chấp nhất đưa mắt nhìn Giang Dự Thành, thấy sắc mặt của anh đột nhiên trầm xuống.

 

“Là ai nói gì với cô?” Giọng nói của Giang Dự Thành lạnh khiếp người.

 

Những đồ trong nhà có liên quan đến cô đã được thu dọn, tin tức trên mạng cũng đã được thu dọn sạch sẽ. Những người trong trường không ai biết nội tình, những người cô có thể tiếp xúc, mỗi một người đều là người anh có thể tin tưởng được.

 

Trình Ân Ân sửng sốt một chút, mặc dù anh không trả lời, nhưng từ phản ứng này có đã có được đáp án.

 

Nước mặt không tiền đồ tuôn ra, cô lập tức dùng mu bàn tay cọ xát, nói: “Tôi không có ý gì khác, tôi rất… vinh hạnh.”

 

Cô hẳn là nên cảm tạ mới đúng, những gì cô hưởng thụ được hết thảy đều dính ánh sáng của Giang phu nhân.

 

Nhưng mà trong lòng cô rất khổ sở. Chú Giang đối tốt với cô, Tiểu Sán Sán thân cận với cô, thậm chí là sự quan tâm của chị Vi Vi với cô, lại không thuộc về cô, chỉ vì cô cùng với Giang phu nhân có mấy phần tương tự.

 

Trên thế giới này, quả nhiên là không có người thực sự yêu cô.

 

Cô không muốn khóc, cô cảm thấy khóc rất mất mặt, thế nhưng một chút cũng không khống chế nổi. Cô liều mạng lau lau mặt, nước mắt vẫn liều mạng đọng lại, mu bàn tay cũng thấm ướt một mảng.

 

Cô đang muốn dùng tay áo lau lau đôi mắt, tay bị nắm chặt. Giang Dự Thành nắm chặt cổ tay cô, một tay khác nâng mặt cô, ngón cái nhẹ nhàng lau khóe mắt cô cùng với khuôn mặt ướt nước mắt.

 

Chìm đắm trong thương trường nhiều năm như vậy, những chuyện khó không thấy anh nhăn mày một cái nhưng hết lần này đến lần khác một chuyện nhỏ như vậy lại bó tay không có biện pháp nào.

 

Anh nói nói như thế nào? Anh có thể nói thế nào đây?

 

Chính mình ghen với bản thân mình, vì giống nhau nên có thể khóc thành như vậy, cũng chỉ có mỗi một mình cô. Còn gượng gạo chống đỡ nói mình vinh hạnh….

 

Giang Dự Thành bất đắc dĩ, giúp cô lau nước mắt, giọng nói yếu ớt: “Khóc đi, sau này nếu nhớ tới ngày hôm nay, sẽ cười thôi.”

 

Lòng bàn tay anh rất dễ chịu, Trình Ân Ân tham luyến độ ấm này, ngoan ngoãn, không hề tránh né. Nghe vậy cô nâng lên đôi mắt nước mắt lưng tròng mờ mịt, nức nở: “Hả?”

 

Giang Dự Thành kéo cô ngồi lên ghế sô pha, cầm lấy một cái khăn mặt muốn lau cho cô, Trình Ân Ân nhận lấy, tự mình lau.

 

Nước mắt giống như không lau hết được, cô vừa lau vừa khóc, giọng nói cũng nghẹn ngào, thút tha thút thít nức nở nói: “Tôi, tôi đã làm đủ hai tháng rồi. Chờ chú, chú tìm được mẹ của Tiểu Sán về, tôi không làm nữa.”

 

Cô cảm thấy mình chính là tu hú chiếm tổ chim khách, chiếm những đồ vật nguyên bản thuộc về Giang phu nhân. Cũng cảm thấy chuyện mình thích chú Giang là một trò cười, cô căn bản không có tư cách. Thế nhưng cô không thể rời đi mà không bàn giao như vậy, cô sẽ dựa theo ước định mà chăm sóc cho Tiểu Sán Sán, đợi đến khi mẹ cậu bé về, sẽ rời đi.

 

“Được, đợi đến khi cô ấy trở về.” Ngữ điệu của Giang Dự Thành trầm ổn, hàm chứa cưng chiều như có như không, lòng bàn tay vuốt từng chút từng chút, như đang trấn an.

 

Nhưng mà chờ Trình Ân Ân bình tĩnh một chút, câu tiếp theo của anh chính là: “Bây giờ nói cho tôi, cô biết được từ đâu?”