Từ lúc về đây có lẽ được xem là cơ hội đầu tiền tôi ngắm hắn lâu thế. Hôm nay hắn không mặc vest mà mặc bộ đồ vô cùng đơn giản, điều ấy làm hắn như trẻ hơn không giống với tuổi thật. Ánh mắt cụp xuống chăm chú đọc sách, có lẽ trong tiểu thuyết nói đúng: đàn ông quyến rũ nhất là lúc đang làm việc.

Nhớ những ngày còn bên nhau, vào nhiều buổi tối trời mưa lớn có sấm sét mặc dù tôi không sợ nhưng hắn vẫn ở bên tôi. Đợi tôi chìm vào cơn mơ rồi hắn lại bật đèn lên tiếp tục làm việc. Nhiều lúc nửa đêm vô tình tỉnh giấc vẫn thấy hắn chăm chú làm việc, giương mặt ánh mắt đều mang nét dịu dàng khó lòng tả hết được.

Lúc sống với hắn tôi không để ý lắm, nên không biết ánh mắt của hắn lại đẹp đến thế. Đẹp đến nỗi đã nhìn vào rồi sẽ mãi vương vấn, quyến luyến ánh mắt ấy cả đời. Đã nhìn vào không thể thoát ra.

Tôi chăm chú nhìn, nhìn đến nỗi Thạch Thảo ghé sát đầu vào tôi cũng không hay. Đến khi Thạch Thảo thầm thì vào tai:

" Này, giáo sư Thượng cũng ở đây hả? "

Tôi giật bắn mình, lỡ tay làm làm rơi cả một quyển sách sang bên gian kia. Hoảng hốt nhỏ giọng:

" Má! Bà làm tui giật mình. "

Thạch Thảo đơ mặt trong giây lát, mỉm cười ngượng ngùng.

Tôi nhanh xoay người lại đã thấy Thượng Quân Ngôn nhặt cuốn sách vừa rồi mà tôi đánh rơi xếp vào kệ, rồi bước qua thư phòng bên này. Hắn nhìn hai chúng tôi vẻ mặt mang chút nét cười

Ba người chúng tôi đi dạo trên đường, Thạch Thảo thì luôn miệng nói cười, tôi và hắn đứng hai bên mặt có vẻ ít nói hơn.

" Hai người... có muốn đi uống chút gì không? " - Thượng Quân Ngôn lên tiếng

Chắc hẳn là lời mời cho có! Nhưng Thạch Thảo lại quá ngây thơ ngay lập tức gật đầu đồng ý.

Chúng tôi đến một quán Cafe gần đó, nhìn có vẻ tạm được, cách bày trí khá ổn.

Chúng tôi ngồi cạnh cửa sổ, nhâm nhi ly cà phê nóng trong tay, trong lòng trải đầy phiền muộn.

Mới cười nói được vài câu thì đã thấy Kha Lam từ đâu bước tới chào.

" Chào mọi người, thầy trò đi uống cà phê hả?Tôi có thể ngồi đây không? "

Chưa đợi ai nói gì cô ta đã ngồi xuống cạnh Thượng Quân Ngôn nở nụ cười ngọt ngào. Thượng Quân Ngôn sau khi thấy Kha Lam thì sắc mặt trầm xuống, chẳng nói tiếng nào.

" Hai em tên gì nhỉ? Chị tên Kha Lam! " - Nét mặt cô ấy rõ mang ý cười

" Dạ em tên Thạch Thảo."

Rồi nó chỉ sang tôi: " còn bạn ấy là Như Linh, hai bọn em cùng là thực tập sinh mới! "

Cũng chẳng biết Kha Lam nói với chất giọng gì nhưng nghe có chút mỉa mai.

" Như Linh à! Cái tên... hay thật. "

Từ lúc vẫn còn bên cạnh Thượng Quân Ngôn tôi đã chẳng ưa Kha Lam, rồi cái hôm thấy hai người họ bên nhau, lúc đó cô ta đã là cái gai trong mắt tôi rồi.

" Anh này, lát em qua nhà anh chút có được không!?"

Hắn vẫn chẳng nói gì, mặc cho Kha Lam tự nói tự trả lời.

Xem ra quan hệ của ai người đó vẫn rất tốt.

Thạch Thảo thật không giấu được sợ tò mò liền hỏi:

" Chị với giáo sư đây là...? "

Mặt Kha Lam ửng hồng, vừa trả lời vừa nắm lấy bàn tay Thượng Quân Ngôn.

" Giáo sư đây là bạn trai chị! Lúc làm việc anh ấy có vẻ rất nghiêm túc nhưng trong tình yêu lại rất ngọt ngào. "

Cái cảm xúc buốt nhói từ 4 năm trước quay trở lại, tâm trạng tôi bắt đầu bất ổn.

Thạch Thảo cảm thán:

" Thật ạ? "

" Ừ có lần sinh nhật chị, giáo sư của em đã tặng chị một trăm bông hồng cùng những loài chúc vô cùng dễ thương! "

" Có lần anh ấy còn đến tận nhà đón chị đi làm. "

" Có lần... "

Tôi nhận ra rằng có lẽ Kha Lam mới chính là định mệnh của hắn, có lẽ Kha Lam mới là tất cả, có lẽ hắn yêu Kha Lam rất nhiều.

Mắt tôi hoen đỏ, bắt đầu nhoè đi. Kha Lam thấy vậy liền hỏi:

" Sao mắt Như Linh đỏ vậy? "

Chẳng hiểu sao sâu trong ánh mắt hắn hiện lên những tia hoảng hốt khi thấy Như Linh. Liệu trong lòng hắn có đang cảm thấy xót xa không?

" Không, em không sao chắc có con gì bay vào mắt thôi chị! "

" Có thật không sao không! Hay để tui xem giúp " - Thạch Thảo nói

"Không tui không sao, em xin phép vào nhà vệ sinh một lát. "

Tôi vừa đứng dậy đang định đi vào nhà vệ sinh khóc một trận thỏa thích thì gặp Thành Minh Quang, anh đi cùng một vị khách nào đó tiến ra phía cửa. Thấy mắt tôi đỏ anh hoảng hốt:

" Ơ, Như Linh em sao thế? Có làm sao không? "

" Không em không sao, hơi mệt chút thôi. "

Thấy sắc mặt tôi không tốt anh quay sang nói:

" Xin lỗi ngài có lẽ lần sau chúng ta mới đi ăn được rồi! "

Anh chào vị khác rồi quay ra chỗ tôi:

" Được rồi để anh đưa em về. "

Tay anh đặt lên vai tôi quay sang chào Thượng Quân Ngôn rồi đem tôi ra ngoài.

Giọng anh vô cùng nhẹ nhàng, với cái cách anh hủy cuộc hẹn với khác hành chỉ để đưa tôi về... tôi biết anh thật sự rất tốt. Phải chăng tôi đừng yêu Thượng Quân Ngôn đến mức này, phải chăng tôi có thể mở lòng ra một chút, phải chăng tôi có thể yêu anh...