Có thể không khóc được không? Lòng tôi muốn vậy nhưng tôi thì không. Tôi trở về ngôi nhà thân quen ( nhà họ Thượng) trong không khí lạnh. Mệt mỏi với từng bước chân, lặng lề với từng hơi thở. 

Hôm nay sinh nhật tôi mà, sao lại khắc nghiệt đến vậy. Chấp nhận buông tay với hắn như vậy đâu phải dễ. Tôi bước vào phòng, trên cái ga trải giường trắng muốt có hình bóng một nam một nữ ôm nhau ngủ say giấc. Nhìn qua phòng đọc sách thấy hình bóng hắn đang chấm bài. Mắt tôi đột nhiên mờ đi nhìn mọi thứ không rõ nữa, từng giọt một nhỏ xuống đất, tôi ngồi xuống, sụp đổ. 

Cánh cửa mở ra nam nhân ấy bước vào trong căn phòng có tiếng nấc nhè nhẹ. Hắn vội vã đỡ cô gái dưới đất lên, hỏi: 

" Em sao thế này? Như Linh! " 

Tôi vẫn không nói gì nhưng giật tay hắn ra lau nước mắt. Hắn càng nóng lòng hơn hỏi tôi: 

" Đã sảy ra chuyện gì! Em mau nói đi? " 

" Chúng ta chia tay nhau có được không? " tôi cắt ngang lời hắn, giọng rất cứng cỏi, mạnh mẽ.

Tôi chẳng hiểu sao trong giây phút ấy hắn lại im lặng khiến trái tim tôi thắt lại, nước mắt vừa khô lại rơi xuống. 

" Em biết hết rồi, chuyện anh và Kha Lam. Em vừa nhìn thấy hồi chiều này! " 

Hắn vẫn im lặng, cúi đầu. 

Tại sao vẫn im lặng thế, tại sao không cho tôi lời giải thích nào? Một lời " tất cả chỉ là hiểu lầm " thôi, cũng không có là thế nào. 

" Tại sao lại đối sử với em như vậy. Em tin vào anh mà, tại sao lại... ". 

" Anh xin lỗi! " 

" Xin lỗi ư? Vậy là đúng rồi sao? " 

Trong lời xin lỗi ấy sao anh không nói rằng tha thứ, cho anh một cơ hội, tại sao anh không nói? 

" Vậy... " 

Tôi không giám nói tiếp lướt qua người hắn, ra ngoài. Hắn không níu dữ,

không dữ cánh tay tôi lại, càng không nói " anh cần em! " 

Tôi đi bộ trên con đường khu phố, mai là ngày tôi đi Mỹ rồi. Tiếng còi xe, dòng người tấp lập qua lại mà sao tôi thấy giống như một mình, cô đơn, trống trải. Mới ngày hôm qua tôi còn vui, tin tưởng hắn biết nhường nào. Vậy mà giờ đây trái tim đã bị bóp vụn, từng lời hứa như mảnh vỡ đã tan trước mắt rồi.

Bây giờ hắn tự do rồi, liệu hắn có vui không nhỉ? Không có mình cạnh bên liệu hắn có buồn không? Có lẽ không, còn Kha Lam nữa mà. 

Dưới con đường mưa lặng hạt, từng giọt mưa thấm vào áo, lạnh buốt. Bây giờ em đi dưới con đường mưa lạnh 

liệu còn gặp anh không? Còn ai sấy tóc đưa em về nhà như khi ta mới gặp nhau không? Mưa thôi em không sợ đâu, có sấm sét mới sợ, cơn mưa cùng với gió lạnh chỉ làm se lại cõi lòng ai đó mà thôi.

Có lẽ anh giống với gió. Khi thì nhẹ nhàng, êm dịu. Khi thì lạnh lùng, vô tình lướt qua. Nhưng mà gió có thể thổi tan kí ức vụn vỡ ấy cho thật xa mà. Có lẽ em cần mạnh mẽ phải không. Yêu làm chi cơn gió chỉ lướt qua cuộc đời, không đáng! 

Lên tìm ai giữa phố đông người đây, khi tất cả đều vội vã tìm kiếm đích tới, với mái ấm gia đình, với chỗ đứng cho qua cơn mưa này, cũng như cơn mưa của cuộc đời. Tôi cứ đi dưới nàn mưa ấy, hét thật to, khóc thật đã mặc mọi ánh nhìn. Mệt mỏi tôi ngồi quỵ xuống đường, mọi người chỉ đi qua không ai dám lại gần. 

Cơn mưa kết thúc tôi trở lại nhà, ngôi nhà vô cùng thân thuộc, trở về với mẹ người luôn yêu thương trở tre. 

Mẹ đón tôi từ xa, chạy lại ôm con gái vào lòng. Tôi được thể nức nở, mẹ lại càng ôm tôi chặt hơn. 

" Con gái, sao vậy nín đi, mẹ ở đây mà, mẹ luôn ở cạnh con mà! " 

" Mẹ ơi!... mai con đi Mỹ rồi... hức... Thiên Vũ... " 

Tôi lại oà khóc nức nở như một đứa trẻ. Những câu nói chẳng có đầu chẳng có kết của tôi có lẽ bà cũng phần nào đoán ra, vỗ về an ủi tôi.

Đưa tôi vào trong nhà, thấy tôi ướt liền vội vàng chuẩn bị nước nóng. Trong tình yêu thương của mẹ, tôi cảm thấy đỡ phần nào. 

Bước vào phòng tắm, hơi nước bốc nghi ngút. Tôi nhìn vào trong gương, một cô gái bé nhỏ với đôi mắt sưng húp, với nước da tái nhợt. Trong lòng lại dâng lên cảm giác đau đớn, thật sự tôi phải thay đổi chắc chắn thay đổi. 

Sân bay A 

" Ba mẹ, hay người nhớ dữ sức khỏe, con đi 3 năm con sẽ trở về mà. Ba mẹ không cần lo cho con..." 

Mẹ tôi ôm tôi vào lòng khóc, ba tôi mắt cũng gấn lệ. Tôi tự dặn mình sẽ không được khóc nhưng nước mắt từ đâu cứ chảy xuống: 

"... Con sẽ sống tốt mà... mẹ đừng lo " 

Giờ bay đã đến, tôi luyến tiếc rời vòng tay cha mẹ, bước về phía phòng chờ, và đúng như tôi dự đoán, sẽ không có ai ngoài kia ngăn tôi đâu. 

Khi bước lên máy bay, tôi quay đầu nhìn lại, nhìn lại những đau đớn tôi bỏ phía sau, bắt đầu cuộc sống mới.